Hoàn thành66 bài viết tìm được
66 bài viết tìm được
Vạn Dạ Chi Chủ
“Mỗi một khỏa tinh thần đều là một thần cái, Thần đám bọn họ ảnh hưởng thế gian vạn vật.”
“Tu luyện càng không thể rời bỏ tinh thần, có thể mười ba năm trước đây, từ trước tới nay viên thứ nhất tinh thần trụy lạc nhân gian đại địa…”
“Hiện nay, quần tinh ô nhiễm nghiêm trọng, không có bất kỳ một khỏa tinh thần là bình thường. Cái này cũng ý nghĩa tu sĩ tu hành ngọn nguồn xuất hiện vấn đề, tu hành quá trình càng nương theo lấy không rõ…”
Tươi đẹp ánh mặt trời xuống, đây là một tòa dựa lưng vào núi xanh, lòng bài tay lớn nhỏ thôn xóm.
Trong thôn lão cây hòe xuống.
Lão nhân một bên mút lấy thuốc lá rời, một bên giảng thuật tu hành bên trong đích cấm kị.
Giờ phút này, lão nhân đặc biệt lời nói thấm thía, “Ninh ca nhi, chúng ta có thể ở thôn hoang vắng ở bên trong bình thường địa còn sống, đã đầy đủ may mắn. Ngươi cũng đừng có còn muốn lấy tu luyện.”
Theo hắn ánh mắt rơi đi.
Trong đám người có một đang mặc tố sắc áo tơ thiếu niên.
Thiếu niên tên là Ninh Minh, ước chừng mười ba tuổi, dáng người đơn bạc, tướng mạo còn không có rút đi ngây thơ. Có thể cặp mắt kia lại tràn đầy linh động chi sắc.
Tại mọi người nhìn soi mói, Ninh Minh tầm mắt cụp xuống, tựa hồ thở dài âm thanh.
Đợi cho lão nhân sau khi rời đi.
Chung quanh hài đồng rất nhanh tựu dâng lên.
“Trên thị trấn Lưu viên ngoại, đoạn thời gian trước cưới cái yêu bà nương, kết quả ngày hôm sau sẽ chết tại trên giường, trong bụng thịt đều cho ăn hết sạch rồi…”
“Còn có Thanh Huyền núi cái gian phòng kia chùa miểu, nghe nói có tăng nhân tại buổi tối trông thấy cái kia tôn Phật tượng lộ ra quỷ dị cười, thật sự là muốn hù chết người ah!”
Mọi người ngươi một lời ta một miệng.
Thế giới bên ngoài tựu thật giống cùng Ma Quật địa ngục đồng dạng, ai cũng không dám ly khai thôn.
Một cái đầu như như dưa hấu cực đại nam hài, chân thành nói, “Ninh ca nhi, nghe Lý gia gia nói được, đúng vậy.”
“Ninh ca nhi… Ta về sau đem sở hữu tất cả cây ngô bánh đều cho ngươi ăn, ngươi không muốn nghĩ đến đi được không?”
Một người mặc toái hoa váy tiểu nữ hài cũng kéo Ninh Minh tay, chậm rãi đong đưa.
Tiểu nữ hài tên là Tiểu Anh, nhuyễn nhu thanh âm, làm cho lòng người thương.
Long Linh
Tung Khóa Khắc Mễ Lợi Á đại lục phía Đông có một cái rất dài rất sâu khe sâu, từ xa nhìn lại liền xem là 1 đạo thật dài vết sẹo hoa tại này miếng đại lục bên trên.
Này cực đại mà lại sâu xa khe sâu được một số người gọi là ‘Chôn dấu tử vong cùng linh hồn khủng bố vực sâu’, bởi vì truyền thuyết bất luận cái gì người một khi vô tri đi vào cái này khe sâu, liền không bao giờ nữa khả năng đi ra, cho dù là linh hồn cũng không bao giờ nữa sẽ nhận được thần chiếu cố, đem vĩnh viễn bị giam cầm ở vực sâu vô tận bên trong.
Mà ở một ít học thức uyên bác học giả mắt bên trong, tại những kia kiến văn quảng bác hiền giả trong mắt, đây là một cái Táng Long cốc. Truyền thuyết long tại dự cảm đến đem chết trước mắt đều biết bay vào Táng Long cốc cái này vực sâu không đáy, chúng nó sẽ ở đáy cốc cùng đợi tử vong phủ xuống. Không có ai biết đây là vì cái gì, cho dù là Thánh Viên bên trong đại ma đạo sĩ cũng không biết đây là vì cái gì.
Liền là thần bí này Táng Long cốc, nó thời thời khắc khắc làm cho người ta cảm giác sợ hãi, rồi lại thời thời khắc khắc hấp dẫn lấy những kia có can đảm mạo hiểm các dũng sĩ.
Nghịch Thuỷ Hàn
– Trên thế gian này sợ rằng không có người nào lại gấp gáp hơn hắn nữa. Ngay bản thân hắn từ trước đến nay cũng chưa từng gặp phải trường hợp vội vàng đến như vậy.
– Con ngựa đang cưỡi đã là thớt ngựa thứ tư rồi. Trên đường chạy đến đây hắn đã cưỡi gục ba thớt tuấn mã, cứ mỗi lần chạy khoảng một trăm năm mươi dặm là ngựa lại mệt khuỵu chân ngã lăn sang bên đường. Nhưng hắn vẫn không dừng lại để thở lấy một hơi. Chỉ là hiện tại đã gần suối Hổ Vĩ rồi.
– Ngựa này của hắn cũng tựa như sắp lướt qua chiếc giếng bên cạnh đường kia, nhưng mới chạy tới cách tầm một trượng ngựa đột nhiên dừng lại. Một tràng tiếng tay áo phất gió vù vù nổi lên hắn đã lướt đến bên cạnh giếng nước. Múc một thùng nước, hắn nhúng cả cái đầu trọc bóng loáng của mình ngập vào trong đó, rồi sau đấy mới múc một bầu nước đưa lên miệng uống ừng ực. Hắn luôn luôn không hiểu tại sao các vị ca ca trên trại lại phải đào một cái giếng ở đây, đến hiện tại thì hắn mới hiểu rõ một giếng nước nơi đây đối với những người đang chạy cuống cuồng trên đường quý giá đến nhường nào!
Chúng Thần Chi Nguyên
– Dương Thanh Dao vén chăn lên, quan tâm nói: “Mộng Thần mau vào đi, kẻo bị cảm lạnh.” Lục Mộng Thần đáp ứng một tiếng, chui vào trong chăn. Dương Thanh Dao cũng chầm chậm trút bỏ y phục, trên người chỉ còn lại một chiếc yếm. Làn da trắng như tuyết lộ ra, nàng khẽ sờ vào người, thầm thở dài, lòng nghĩ đến đêm nay phải đem chung thân giao cho một nam nhân, dẫu sao đây là nàng tự nguyện, đối với Mộng Thần nàng phát hiện càng lúc càng yêu hắn nhiều hơn.
Lục Mộng Thần nằm trên giường, nhìn về thân thể mỹ lệ tuyết bạch đó, trong đầu đột nhiên nhớ đến mây mù ở đỉnh núi Mộng Thần, là thanh khiết, là ẩn hiện như vậy…Dương Thanh Dao cũng vào trong chăn, nằm xuống. Giữa hai người lại xuất hiện màn kịch ban nãy, không ai lên tiếng, nhất thời chỉ là một khoảng tĩnh lặng.
Dương Thanh Dao có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã như hươu nhỏ nhảy loạn. Nàng đưa mắt nhìn Lục Mộng Thần, trong lòng thầm nói: Lục Mộng Thần, thiếp là thê tử của chàng, tại sao chàng không thể chủ động một chút chứ? Đợi một hồi, Dương Thanh Dao cảm thấy không thể cứ như vậy, xem ra bản thân nhất thiết phải chủ động xuất kích, có lẽ Mộng Thần tờ giấy trắng này chút hoa văn cũng không có, chẳng ngờ lại cần nàng dụng tâm để in ấn ký lên sinh mệnh.
Dương Thanh Dao trước tiên trút bỏ chiếc yếm xuống, toàn thân trần trụi nghiêng mình ôm lấy cơ thể Lục Mộng Thần. Sau đó dịu dàng nói: “Mộng Thần, thiếp giúp chàng cởi khố ra, tiếp theo chúng ta thực hiện điểm thứ hai trong quy củ giữa phu thê, được không?”
Kiêu Phong
– Kiêu Phong! Hắn là một cánh chim bằng lướt gió, bay vút lên trời xanh, ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ quy phục dưới chân mình!
Kiêu Phong! Hắn là một con sói tham lam, đầy tham vọng, biết ẩn nhẫn, đẩy đưa, cũng không thiếu hung tàn ngoan độc!
Kiêu Phong! Hắn là một cơn gió kiêu hùng hay một cơn lốc xoáy quét qua cõi đời loạn lạc?
Hắn tên là Lục Thiên Phong và hắn cũng mạnh mẽ như gió, mềm mại như gió, uyển chuyển như gió từ trời cao!
Phải, hắn là một con sói hung tàn độc ác, nhưng hắn còn là một đứa con hiếu thảo, một người đàn ông lãng mạn đa tình, một người chồng ân cần chu đáo, một người anh tràn đầy tình cảm đối với em gái!
Hắn là người có ân tất báo, một người sở hữu một trái tim mẫn tiệp, một trí tuệ sắc sảo!
Hắn là trai giữa thời ly loạn, là một tướng lĩnh trí dũng song toàn, là anh hùng giữa những kẻ anh hùng!
Một khúc Kiêu Phong, miêu tả quá trình một con suối nhỏ tiến nhập vào Đại Giang, bỗng quay đầu lại, đã qua mấy mùa xuân hạ thu đông…
Sau loạn An Sử, đế quốc Đại Đường cực thịnh đã bắt đầu suy tàn và dần dần sụp đổ, trải qua vô số chiến loạn, lãnh thổ chia năm xẻ bảy, tạo thành đế quốc Đại Chu, đế quốc Đại Yến, đế quốc Đại Hán, đế quốc Đại Việt… Hắn – Lục Thiên Phong, nguyên là Lý Trác, một người hiện đại, một ngày kia bất chợt bị sét đánh, hồn xuyên về thời Đại Đường suy vong.
Lúc bấy giờ, Đại Đường suy tàn, loạn trong giặc ngoài, quân thần ly tâm, nguy cơ trùng trùng. Hắn như một con thiêu thân bé nhỏ, bất chấp biển lửa thiêu đốt, vẫn kiên định lao vào vòng xoáy hiểm nguy của quyền lực,vì quyết tâm sinh tồn, vì khát vọng, cũng vì dã tâm ngấm ngầm thiêu đốt. Người xưa nói loạn thế tạo anh hùng, quả không sai. Từ một nhân vật nhỏ nhoi, bằng vào ý chí nghị lực kiên định và tham vọng sôi trào trong huyết mạch, hắn từng bước trèo lên từng nấc thang quyền lực, tiêu diệt địch nhân tứ bề, hóa thân thành một luồng gió Kiêu Hùng, mạnh mẽ quét sạch bốn phương. Từ đây trở đi, không còn ai dám coi khinh hắn, không kẻ nào dám cả gan chèn ép hắn. Từ đây trở đi, hắn chễm chệ ngồi trên đỉnh cao, tay nắm đại quyền, người người ngưỡng vọng, mỹ nữ ái mộ…
Kiêu Phong kết hợp không chỉ lịch sử, quân sự, mà còn trộn lẫn cả võ hiệp, và một chút chất tu chân. Văn phong Hải Phong Nhi ngắn gọn, giản dị, không hoa mỹ, nhưng vẫn khá tinh tế với những đoạn miêu tả nội tâm, lột tả những góc riêng thầm kín, rất người của nhân vật, tạo nên nét đặc sắc, hấp dẫn rất riêng. Mỗi chương đầy sự kiện dồn dập tiếp nối, chương đã tận, nhưng âm hưởng vẫn còn vang vọng trong tâm trí người đọc, kích thích người đọc muốn biết ngay lập tức chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lục Thiên Phong không phải là một con người hoàn mỹ, Hải Phong Nhi đã tạo nên một nhân vật đa chiều, có ưu có khuyết, là một người vẫn có thể dễ dàng phạm sai lầm. Tuy là một người đầy hùng tâm tráng chí, tầm nhìn xa rộng, nhưng hắn vẫn có thể đau đầu vì vài chuyện nhỏ nhặt khi nó liên quan đến thân nhân, những lúc cô đơn hắn vẫn rất cần tri kỷ bầu bạn, cũng biết đau, biết yêu, rất đa tình mà lại chân tình…. Vì thân nhân, hắn có thể bất chấp tất cả, hắn quyết vượt lên mọi trở ngại, từ một dòng sông nhỏ đổ về Đại Giang, một phần vì cũng chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của người thân yêu giữa thời loạn thế…
Nhóm dịch Nghĩa Hiệp kính mời quý độc giả đón đọc Kiêu Phong, một tác phẩm đặc sắc, hấp dẫn và rất đáng đọc của Hải Phong Nhi!
Biên Hoang Truyền Thuyết
– Bối cảnh của truyện là vào thời Đông Tấn (317-420)
Loạn bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng. Hàng loạt tông thất có thế lực và tài năng bị giết, khiến hoàng tộc khủng hoảng nhân sự không có người phò trợ. Chiến tranh xảy ra khiến nhiều vùng bị tàn phá. Các bộ tộc ngoại vi thừa cơ xâm nhập và làm loạn Trung Hoa.
Do khủng hoảng nhân sự, các vị vương nhà Tấn phải dùng tới các tướng sĩ người “Hồ” và họ nhân đó phát triển thế lực. Một bộ tướng của Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh (tham chiến bát vương) là Lưu Uyên[1] đã lớn mạnh trong lúc các sứ quân họ Tư Mã giết hại lẫn nhau. Khi loạn bát vương chấm dứt, Tư Mã Dĩnh đã bị giết; trong 8 vương chỉ còn lại Đông Hải vương Tư Mã Việt nắm quyền trong triều.
Lưu Uyên phát triển thành cánh quân độc lập. Năm 304, Uyên xưng làm vua, lập ra nhà Hán, sử gọi là Hán Triệu. Uyên mang quân đánh chiếm đất nhà Tấn. Trước khi Lưu Uyên nổi dậy, Lý Đặc, Lý Hùng ở Tây Thục đã nổi lên chống Tấn từ năm 302, cát cứ Tây Xuyên mà nhà Tấn không còn khả năng quản lý. Tháng 11 năm 306, Huệ Đế Tư Mã Trung bị giết, Hoài Đế Tư Mã Xí được lập lên thay. Nhà Tấn không dẹp nổi sự làm loạn của các ngoại tộc người Hồ tràn lan khắp trung nguyên.
Năm 310, Lưu Uyên chết, con là Vũ Đế Lưu Thông lên thay. Năm 311, Thông tấn công kinh thành Lạc Dương, bắt sống Tấn Hoài Đế và nhiều triều thần nhà Tấn. Trong cuộc tấn công của Lưu Thông, quân Tấn thất bại nhanh chóng do không đủ mạnh và các sứ quân nhà Tấn đều chỉ nhân loạn lạc để phát triển cơ đồ riêng, không có bụng cứu vua. Vua Tấn bị bắt nhưng vẫn không ai lập vua thay để có chính lệnh điều khiển “thiên hạ” cứu vãn tình thế. Mãi tới năm 313, nghe tin Hoài đế bị Lưu Thông giết hại, một bộ phận triều thần lập Tư Mã Nghiệp lên nối ngôi ở Tràng An, tức là Tấn Mẫn Đế. Năm 316, Lưu Thông lại đánh chiếm Tràng An bắt sống Mẫn Đế. Tấn Mẫn Đế làm tù binh rồi bị Lưu Thông giết chết. Nhà Tây Tấn diệt vong. Tồn tại từ năm 265 đến năm 316
Trong lúc ấy thân thuộc nhà Tấn bỏ chạy từ phía bắc về phía nam và tái lập nhà Tấn ở thành Kiến Khang, nằm ở phía đông nam Lạc Dương và Trường An, gần Nam Kinh ngày nay, dưới quyền Lang Nha Vương (琅邪王) Tư Mã Tuấn. Các họ lớn ở đó gồm có Chu 朱, Cam, Lữ, Cổ, Chu 周 ủng hộ Lang Nha Vương tự phong làm vua, tức là Nguyên Đế của triều Đông Tấn (東晉, 317-420) khi tin tức về việc Trường An thất thủ bay tới phương nam. Bởi vì các vị vua triều Đông Tấn thuộc dòng dõi Lang Nha vương, vốn là chi dưới trong họ Tư Mã, các nước Ngũ Hồ đối nghịch không công nhận tính chính thống của nó và lúc ấy họ gọi Tấn là “Lang Nha”.
Chính quyền Đông Tấn quân phiệt và đầy mâu thuẫn tồn tại 104 năm. Trong thời kỳ đầu, chính lệnh ở miền bắc đã mất nhưng một số tướng lĩnh giữ thành phía bắc vẫn theo nhà Đông Tấn mà chống Ngũ Hồ như Lưu Côn, Lý Củ, Vương Tuấn. Trong khi đó ở miền nam, trong số các tướng lĩnh, một số người cũng muốn bắc phạt để dẹp loạn Ngũ Hồ (điển hình là Tổ Địch), nhưng vì nội bộ luôn chứa đựng mâu thuẫn nên không thể tiến hành chính sách bắc phạt trường kỳ, do các tướng lĩnh địa phương gây loạn, điển hình là hai cuộc nổi loạn Vương Đôn và Tô Tuấn. Do không có sự phối hợp đủ mạnh của miền nam, các thành phía bắc dần dần bị cô lập và cuối cùng bị quân Ngũ Hồ đánh chiếm. Có mấy lần Đông Tấn có cơ hội bắc phạt tốt, như lúc Hán Triệu bị quyền thần Lặc Chuẩn tiêu diệt (319) hay nhà Hậu Triệu bị Nhiễm Mẫn tàn phá (350) nhưng vì nội bộ lục đục nên Đông Tấn không thể làm cuộc “trung hưng”…
Bộ Bộ Sinh Liên
‘- Bộ Bộ Sinh Liên kể về Dương Đắc Thành do 1 lần tai nạn mà xuyên việt về thời bắc Tống nhập vào xác của Dương Hạo , 1
gia đinh trong phủ Đinh gia , Vốn là con của lão gia và mẹ hắn là 1 tì nữ sinh ra.
Điểm đặc biệt của bộ bộ sinh liên không giống như các truyện lịch sử khác đó là NVC không phải vừa xuyên việt về là bắt tay làm việc lớn .
Cả câu truyện là quá trình gần 10 năm từ những đau khổ mất mẹ mất người yêu rồi trả thù dần mong muốn cuộc sống an nhàn phú hộ của Dương Hạo rồi trở thành hùng bá 1 phuơng. Hắn cũng yêu… cũng tính toán… Cả quá trình gồm nhiều sự học tập trong thời kì thực tế Bắc Tống, và gần như rất ít thấy những kiến thức đặc biệt về tương lai, thuần túy là các trận đánh của những con người cùng thời kỳ, cùng vũ khí. Có thắng có thua… có thua đau… Các câu truyện LSQS khác nếu có tinh thần YY “ngựa giống “thì quá cao, nếu có tính quân phiệt thì tình cảm quá khô. Rất ít bộ có được sự cân bằng giữa cả hai.
Nói chung là hàng cực phẩm trong LSQS, cá nhân mình chưa thấy có bộ LSQS nào để lại nhiều ấn tượng cho mình như các tác phẩm của Nguyệt Quan.
Đế Quân
– Thiên Đao xuất, trong vòm trời này ai dám tranh phong.
Ngỡ rằng cả đời là thiên chi kiêu tử nhưng chỉ trong vòng một đêm trở thành tay trắng.
Thần Dạ chán nản, mang theo Thiên Đao trở lại thời niên thiếu, mang theo sự bất khuất, từng bước một đi trên con đường trở thành đỉnh cao võ đạo. Từ này về sau quyết tâm khống chế vận mệnh trở thành Đế Quân.
10 cảnh giới mỗi cảnh giới chia thành 10 trọng Sơ Huyền – Trung Huyền – Thượng Huyền – Thông Huyền – Lực Huyền – Địa Huyền – Hoàng Huyền – Tôn Huyền – Thánh Huyền – Thiên Huyền
Võ Đạo Tông Sư
– Võ đạo trong thế giới này không chỉ là truyền thuyết mà nó được tất cả mọi người luyện tập. Sau khi trải qua sự đối đầu gay gắt với khoa học thì giờ đây võ đạo đã thâm nhập sâu vào xã hội và có rất nhiều trận đấu võ đạo đã được diễn ra.
Lâu Thành nhận được sự truyền thừa của một môn phái Võ đạo lớn đã thất truyền. Cậu từng bước từng bước tiến lên, tiến đến giấc mơ thuở ban đầu, tiến đến sự vinh quang trong lòng. Thành phố vẫn có anh hào, thời đại bây giờ vẫn cần anh hùng!
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
– Tống Dương, xuyên việt đến thời cổ đại tương đương với thời Tống nhưng là Đại Yến, trọng sinh vào một tiểu hài nhi mới sinh, con thứ tư của Đại Yến quốc thừa tướng. Tưởng như sinh vào đại gia đình phú hào, cuộc sống đã đảm bảo vinh hoa phú quý hưởng cả đời. Nhưng số phận trớ trêu, vì thi hành mệnh lệnh của nhà vua mê tín, vì đảm bảo tồn vinh của gia tộc mà thừa tướng phải hy sinh đứa con này. Một đứa trẻ mới trăm ngày tuổi thì có thể làm được gì? Liệu hắn có thể sống sót? Hắn sẽ trả thù những kẻ đã muốn hại hắn? Số phận đã đặt sẵn cho hắn một con đường đầy chông gai nhưng không kém phần màu sắc. Hãy cùng Tống Dương vượt qua trắc trở để trở thành một kiêu hùng.
– Nhận xét: Truyện liên tục đứng đầu bảng xếp hạng truyện mới trên trang qidian bởi lối viết đầy sức hút, cuốn người đọc ngay từ những chương đầu tiên, với cách sắp đặt tình tiết logic cùng một óc tưởng tượng phong phú của tác giả, chúng ta sẽ được thưởng thức những màn đấu trí tuyệt đỉnh, những màn đấu võ gay cấn cùng những tình huống hài hước, nhưng không kém phần tình cảm chỉ có trong Hoạt Sắc Sinh Kiêu.