Hoàn thành455 bài viết tìm được
455 bài viết tìm được
Đệ Nhất Thi Thê
– Mộ Nhất Phàm không ngờ một ngày kia mình lại xuyên không vào bộ tiểu thuyết do chính mình sáng tác.
Xuyên trở thành nhân vật tang thi trong truyện khiến Mộ Nhất Phàm vô cùng bối rối.
Là người giết chết nam chủ, khiếm nam chủ trùng sinh vào thời điểm trước khi mạt thế buông xuống, muốn thay đổi tất cả.
Cho nên hắn quyết định nhẫn tâm ở thời điểm trước khi nam chủ trùng sinh xử lý y!
Chỉ là…
A…
Từ từ…
Đây là cái tình tiết gì nha…
Hắn sáng tác không phải là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng sao?!
Như thế nào lại biến thành đam mỹ?!
Mạt Thế Chi Phế Vật
– Khi mạt thế buông xuống, con người vẫn theo lối tổ chức sinh hoạt cũ, quần thể đem lại cho họ cảm giác an toàn.
Một đám vô dụng cũng tụ lại cùng nhau…
Tất cả chỉ vì sinh tồn.
Lưu ý: Truyện được biên tập bởi Yến Phi Ly và sự hỗ trợ, giúp đỡ nhiệt tình từ Dật Phong, Cháo, TiTan, Nhi. Khi chỉnh sửa Phily sẽ cố gắng hết sức để thống nhất bản biên tập và giữ sát hành văn của tác giả, thế nhưng hẳn khó tránh khỏi những sai sót, nếu phát hiện lỗi mong các bạn chỉ giùm tụi mình. Xin chân thành cám ơn ❤
Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
– Tận thế là gì???
Thật sự không hề khác các bộ phim điện ảnh chút nào!!!
Thế giới như đang trên bờ vực rách nát, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi.
Tang thi cũng tràn lan, tàn sát bừa bãi.
Thời điểm loài người cận kề tử vong hơn bao giờ hêt, và cũng là khảo nghiệm nhân tính chân thật, tàn khốc nhất.
Thời điểm Lăng Thanh Vân kéo Trang Thành chạy trốn thì bị Trang Thành đẩy mạnh, không phải về phía tang thi, mà là về phía xe cứu viện.
Hắn thề phải giết sạch tang thi để báo thù cho Trang Thành, trong một lần chiến đấu lại bị một khối ngọc bội đập trúng đầu chảy máu.
Khối ngọc bội thần kỳ này không chỉ có không gian mà còn mang theo một hệ thống công đức – làm việc tốt thì được tăng công đức, làm chuyện xấu thì bị giảm công đức, mà cái công đức này nhìn không thấy, sờ cũng chẳng được.
Nhưng không sao, Lăng Thanh Vân thề hắn nhất định sẽ tích cóp đủ một trăm triệu công đức để Trang Thành có thể trở lại làm người!
Đây là một câu chuyện trong hoàn cảnh mạt thế khảo nghiệm nhân tính, nhân vật chính vì kiếm công đức mà giết tang thi, cứu người, liều mạng làm việc tốt, đóng vai thánh mẫu, cuối cùng thành đấng cứu thế luôn~
Mọi người: Anh thật sự là người tốt!
Lăng Thanh Vân: Mẹ nó chứ! Lão tử vốn là xã hội đen mà, thế quái nào giờ lại thành anh hùng dân tộc!
Đúng rồi, mày, mày đó, mày kiên trì thêm tý nữa đi! Đợi tao cứu rồi hẵng chết, nếu tao cứu rồi mà mày vẫn biến thành tang thi thì để tao giết, đây là hai lần công đức đó!
Thế Giới Tiên Hiệp
– Lúc bước lên con đường tu tiên, giữa ngàn vạn tiên đạo phía trước mà sự tồn tại của ngươi lại chỉ giống như con sâu cái kiến; giữa lúc tất cả khi dễ cùng vô số bất bình hạ xuống thân ngươi, ngươi là nên ẩn nhẫn, hay nên phấn chấn mà tranh giành, không sợ sinh tử?!
Tự Cẩm
– Trong kinh thành mọi người đều đồn đại rằng ở trong Khương gia thì Tứ tiểu thư nổi tiếng là một đại tuyệt sắc mỹ nhân. Nhưng đáng tiếc là đáng tiếc lúc nàng xinh đẹp nhất lại bị phủ An quốc công chọn trúng.
Không chỉ vậy mà đêm trước khi Khương Tự xuất giá, vị hôn phu cùng nữ nhân khác nhảy sông tự tử…
Thiên Nhai Khách
– Thiên Song, nơi phàm là người sống có miệng có thể nói đều không ra được. Tuy nhiên kẻ đứng đầu nơi này lại muốn thoát ly, trở lại “làm người”
Quỷ cốc, nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ. Kẻ đứng đầu, quỷ chủ, đến ác quỷ cũng phải sợ, lại muốn thoát khỏi nơi đây, quay về nhân gian “làm người”.
Mới nghe thì có vẻ u ám đáng sợ, nhưng thực ra truyện khá ấm áp, chỉ là hành trình quay lại “làm người” của 2 kẻ không kính già không yêu trẻ.
Dị Giới Dược Sư
– Xuyên qua dị giới, nhân vật chính cảm nhận được mọi thứ đều lạ lẫm, chính vậy nên chỉ cầu sống một cuộc sống bình bình an an qua ngày.
Nhưng đời không như ý người, tên bất tài vô dụng Mộ Dung Thiên vì một mỹ nhân ép đến mức nhục nhã, cuối cùng cũng lộ ra chút khí khái nam nhi, thầm thề với trời sẽ giẫm nát mọi thứ dưới chân mình!
Đọc hồi 32, độc giả mới cảm nhận hết được sự bức xúc của nhân vật chính, sự oan khiên và lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề của hắn. Nhẫn nhịn mỹ nhân là một đức tính tốt, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, chỉ đến khi mỹ nhân xem mình như đất bùn, như một phế vật không hơn không kém thì giới hạn đó đã bị xóa mờ và nhường lại cho lòng kiêu hãnh của một nam nhi quật khởi.
Rồi đây, tại Thần Phong đại lục sẽ xuất hiện một kẻ chinh phục ti tiện, bàng môn tả đạo, và sẽ bất chấp thủ đoạn để đạt tới mục đích… cứ hãy chờ mà xem!
Ngự Linh Sư Thiên tài
– Kiếp trước, nàng là “Quái vật” duy nhất còn sống sót trong cuộc thí nghiệm bí mật, nàng tàn nhẫn, không tiếc liều cả tính mạng bản thân cũng phải báo thù vì mình và đồng bạn bị chết oan!
Tỉnh lại ở dị thế, nàng trở thành người không cha không mẹ, huynh trưởng mất tích, chịu đựng mọi sự khinh bỉ khi dễ của thân thích, làm một đại tiểu thư vô dụng.
Tình cảnh càng khó khăn, ý chí chiến đấu của nàng càng dâng trào. Nàng thề đời này nhất định phải trôi qua muôn màu muôn vẻ, đứng ở ngọn núi cao nhất cười kiêu ngạo nhìn cuộc đời. Về phần đám ruồi bọ dám can đảm quấy phá sự thanh tĩnh của nàng, tất cả đều đưa đến địa ngục là tốt nhất.
Thể chất yếu kém? Không sao, bảo vật bí ẩn trong bảo tàng của nàng đủ để nàng nhanh chóng thăng cấp thành đấu sĩ mạnh nhất.
Không thể cảm ứng nguyên tố tự nhiên, không cách nào trở thành Ma Pháp Sư? Nàng mới không thèm, có vô hạn cường đại lực tinh thần làm hậu thuẫn, trở thành Ma Pháp Sư toàn hệ dễ như trở bàn tay.
Muốn trở thành Ngự Linh Sư là mơ mộng viễn vông? Người nói lời này thấy nàng còn nhỏ tuổi mà đã tu thành Ngự Linh Sư nhanh nhất trong lịch sử thì đều muốn đập đầu vào tường.
Giám bảo sư? Luyện đan sư? Đoán khí sư? Nàng chỉ là tiện tay đùa nghịch mà thôi, tại sao lại bị một nhóm người khóc kêu gọi là thần tượng?
Đối thủ của nàng nói nàng là kẻ địch đáng sợ nhất, lòng dạ độc ác, khát máu vô tình. Bằng hữu của nàng nói nàng là đồng bạn đáng dựa vào nhất trên đời này, có thể vĩnh viễn yên tâm giao sau lưng cho nàng. Ca ca của nàng kiên trì nàng là muội muội xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất trên đời. Về phần nam nhân dám có ý với nàng, thực lực không đủ sớm đã bị những người hâm mộ khác đánh thành thịt vụn, còn dư lại thì nghiến răng nghiến lợi: Phượng Vũ, ngoại trừ mọi thứ toàn năng ra thì trước tình cảm ngươi thật sự chỉ là tảng đá!
Trừ bỏ thích đứng xem, nàng chỉ là một người cuồng tu hành thích du lịch thám hiểm khắp nơi mà thôi. Ma sủng, linh sủng, Thượng Cổ linh khí… Tất cả bảo vật bí ẩn nơi tay, lại được vị tiền bối thần bí tùy thân tự mình chỉ điểm nàng tu hành, Phượng Vũ nếu không trở thành Ngự linh sư vĩ đại nhất liền thề viết ngược tên lại!
Ngô Gia Kiều Thê
– Khương Lệnh Uyển ở kiếp trước chính là dạng phụ nữ bướng bỉnh, dù kết hôn 5 năm nhưng vẫn không có con. Thế mà Lục Tông chưa từng ghét bỏ vẫn cứ sủng nàng đến đòi mòi, chỉ thiếu điều mang tim gan móc ra cho nàng.
Sống lại một lần nữa, Lệnh Uyển quyết định làm một kiều thuê, giúp Lục Tông chứng bánh bao, luộc bánh bao, rồi lại luộc bánh bao, chưng bánh bao…
Mục tiêu đời này của nàng chính là có thể với Lục Tông, ba năm ôm hai, mười năm một đàn!
Nhưng vấn đề là bây giờ nàng chỉ là một tiểu oa nhi mập mạp trắng trẻo a!
“A, vú nương, ta đói” – Vẫn là ăn no rồi lại đi tìm Lục Tông đi.
Ý nghĩa tên truyện: cô vợ xinh đẹp của tôi, chữ “ngô” ở đây nghĩa là của tôi chứ không phải một họ nhé, còn chữ “kiều” tác giả dùng có hai nghĩa, một là xinh đẹp đáng yêu, hai là tính tình bị nuông chiều.
Chúng Thần Chi Nguyên
– Dương Thanh Dao vén chăn lên, quan tâm nói: “Mộng Thần mau vào đi, kẻo bị cảm lạnh.” Lục Mộng Thần đáp ứng một tiếng, chui vào trong chăn. Dương Thanh Dao cũng chầm chậm trút bỏ y phục, trên người chỉ còn lại một chiếc yếm. Làn da trắng như tuyết lộ ra, nàng khẽ sờ vào người, thầm thở dài, lòng nghĩ đến đêm nay phải đem chung thân giao cho một nam nhân, dẫu sao đây là nàng tự nguyện, đối với Mộng Thần nàng phát hiện càng lúc càng yêu hắn nhiều hơn.
Lục Mộng Thần nằm trên giường, nhìn về thân thể mỹ lệ tuyết bạch đó, trong đầu đột nhiên nhớ đến mây mù ở đỉnh núi Mộng Thần, là thanh khiết, là ẩn hiện như vậy…Dương Thanh Dao cũng vào trong chăn, nằm xuống. Giữa hai người lại xuất hiện màn kịch ban nãy, không ai lên tiếng, nhất thời chỉ là một khoảng tĩnh lặng.
Dương Thanh Dao có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã như hươu nhỏ nhảy loạn. Nàng đưa mắt nhìn Lục Mộng Thần, trong lòng thầm nói: Lục Mộng Thần, thiếp là thê tử của chàng, tại sao chàng không thể chủ động một chút chứ? Đợi một hồi, Dương Thanh Dao cảm thấy không thể cứ như vậy, xem ra bản thân nhất thiết phải chủ động xuất kích, có lẽ Mộng Thần tờ giấy trắng này chút hoa văn cũng không có, chẳng ngờ lại cần nàng dụng tâm để in ấn ký lên sinh mệnh.
Dương Thanh Dao trước tiên trút bỏ chiếc yếm xuống, toàn thân trần trụi nghiêng mình ôm lấy cơ thể Lục Mộng Thần. Sau đó dịu dàng nói: “Mộng Thần, thiếp giúp chàng cởi khố ra, tiếp theo chúng ta thực hiện điểm thứ hai trong quy củ giữa phu thê, được không?”