Hoàn thành847 bài viết tìm được
847 bài viết tìm được
Tây Du Nhất Mộng
– Đây là một bộ truyện thể loại Võng Du, tức là thể loại game online trong tương lai, khi đó người chơi sẽ có thể thông qua một loại thiết bị điện tử cực kỳ hiện đại để mang ý thức vào trong trò chơi, qua đó như tiến vào một thế giới thực tế ảo, tự mình cảm nhận chân thực hoàn cảnh bên trong trò chơi: có trời xanh, có mây trắng, có nước biếc, có gió thổi… tất cả đều không khác gì so với hiện thực, thậm chí có lẽ còn tươi đẹp hơn, bởi vì nó là ảo mộng.
Nhân vật chính của truyện có nick game là Đại Nhiệt. Anh là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học và đang trong thời gian chờ đợi kỳ thi Cao học tiếp theo tại trường. Tại thời điểm này, công ty Thánh Đại phát hành game online Tây Du Nhất Mộng. Đại Nhiệt lập tức mua thiết bị online rồi lập acc tiến vào với ý tưởng giải sầu, cũng phần nào đặt cược may mắn sẽ giúp mình tìm được một cô bạn gái như yêu cầu của cha mẹ. Vậy kết quả sẽ ra sao?
Vô Địch Hắc Thương
– Đây là bộ truyện về thể loại Võng du (game online), nói về một trò chơi tên là Đệ Nhị Thế Giới, ở đó người chơi đội mũ hoặc sử dụng thiết bị là khoang trò chơi để log in vào game. Nhân vật chính là tay súng có tên Diệp Sảng, khác với mọi truyện, gia cảnh của NVC có phần hơi bí ẩn, trong game hắn cũng là một tay hơi tưng tưng, nhờ vào sự may mắn mà cũng đã nhiều phen thoát nạn.
Tác giả có lối hành văn hơi giật cục, đọc cả câu đôi khi cứ hơi hẫng, nhưng một số tình tiết toát lên chất hài như kiểu xem phim của Châu Tinh Trì, là một bộ đọc xong rồi lát sau ngẫm lại cười sằng sặc. Khi đọc truyện cũng có thể đoán được tác giả là một fan của game CS, vì hệ thống súng ống được tác giả đưa vào khá đầy đủ, NVC không phải là vô đối quá mức. Tóm lại là một bộ đọc khá ổn.
Chúng Thần Chi Nguyên
– Dương Thanh Dao vén chăn lên, quan tâm nói: “Mộng Thần mau vào đi, kẻo bị cảm lạnh.” Lục Mộng Thần đáp ứng một tiếng, chui vào trong chăn. Dương Thanh Dao cũng chầm chậm trút bỏ y phục, trên người chỉ còn lại một chiếc yếm. Làn da trắng như tuyết lộ ra, nàng khẽ sờ vào người, thầm thở dài, lòng nghĩ đến đêm nay phải đem chung thân giao cho một nam nhân, dẫu sao đây là nàng tự nguyện, đối với Mộng Thần nàng phát hiện càng lúc càng yêu hắn nhiều hơn.
Lục Mộng Thần nằm trên giường, nhìn về thân thể mỹ lệ tuyết bạch đó, trong đầu đột nhiên nhớ đến mây mù ở đỉnh núi Mộng Thần, là thanh khiết, là ẩn hiện như vậy…Dương Thanh Dao cũng vào trong chăn, nằm xuống. Giữa hai người lại xuất hiện màn kịch ban nãy, không ai lên tiếng, nhất thời chỉ là một khoảng tĩnh lặng.
Dương Thanh Dao có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã như hươu nhỏ nhảy loạn. Nàng đưa mắt nhìn Lục Mộng Thần, trong lòng thầm nói: Lục Mộng Thần, thiếp là thê tử của chàng, tại sao chàng không thể chủ động một chút chứ? Đợi một hồi, Dương Thanh Dao cảm thấy không thể cứ như vậy, xem ra bản thân nhất thiết phải chủ động xuất kích, có lẽ Mộng Thần tờ giấy trắng này chút hoa văn cũng không có, chẳng ngờ lại cần nàng dụng tâm để in ấn ký lên sinh mệnh.
Dương Thanh Dao trước tiên trút bỏ chiếc yếm xuống, toàn thân trần trụi nghiêng mình ôm lấy cơ thể Lục Mộng Thần. Sau đó dịu dàng nói: “Mộng Thần, thiếp giúp chàng cởi khố ra, tiếp theo chúng ta thực hiện điểm thứ hai trong quy củ giữa phu thê, được không?”
Dị Thế Lưu Đày
– Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về một tên thần y xấu xa linh hồn bị xuyên về dị giới mà ở đó là một thế giới tàn nhẫn, bắp ép hắn phải cải tạo!
Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã đắc tội ông trời đã làm cho linh hồn phiêu bạt tới dị giớ, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc.
Hắn bị người đánh bất tỉnh rồi khiêng về làm lương thực dự trữ cho mùa đông.
Nơi đó là một bộ lạc nguyên thủy siêu cấp Sparta*.
Người nơi này chỉ coi trọng hai thứ: Sức chiến đấu! Và sức chiến đấu!
Người phía trước dùng sức chiến đấu trên chiến trường, còn người phía sau dùng sức chiến đấu trên…
(*Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệtvà thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.)
** ** **
Chữa bệnh? Y học phương Đông? Uống bã đắng? Đó là cái quái gì? Mày muốn mưu hại các chiến sĩ của bộ lạc đúng không? Giết!
Trồng lúa? Nuôi heo nuôi gà? Bọn tao là chiến sĩ, không phải nô lệ! Giết!
Dạy phụ nữ làm quần áo nấu cơm? Làm xà phòng và nước hoa cho các cô? Mẹ kiếp, dám dụ dỗ phụ nữ của bộ lạc ! Giết!
Mày nói mày là sứ giả của thần? Đến để dẫn dắt bọn tao có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn? Được, cho mày thời gian một ngày, mày đi chinh phục hết kẻ địch của bọn tao, biến chúng nó thành nô lệ mang về đây, làm không được, giết!
Nghiêm Mặc: “…”
Tóm lại một câu: Cái thế giới chó má này, làm ông đây không những đau trứng mà còn đau mông
Kiêu Phong
– Kiêu Phong! Hắn là một cánh chim bằng lướt gió, bay vút lên trời xanh, ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ quy phục dưới chân mình!
Kiêu Phong! Hắn là một con sói tham lam, đầy tham vọng, biết ẩn nhẫn, đẩy đưa, cũng không thiếu hung tàn ngoan độc!
Kiêu Phong! Hắn là một cơn gió kiêu hùng hay một cơn lốc xoáy quét qua cõi đời loạn lạc?
Hắn tên là Lục Thiên Phong và hắn cũng mạnh mẽ như gió, mềm mại như gió, uyển chuyển như gió từ trời cao!
Phải, hắn là một con sói hung tàn độc ác, nhưng hắn còn là một đứa con hiếu thảo, một người đàn ông lãng mạn đa tình, một người chồng ân cần chu đáo, một người anh tràn đầy tình cảm đối với em gái!
Hắn là người có ân tất báo, một người sở hữu một trái tim mẫn tiệp, một trí tuệ sắc sảo!
Hắn là trai giữa thời ly loạn, là một tướng lĩnh trí dũng song toàn, là anh hùng giữa những kẻ anh hùng!
Một khúc Kiêu Phong, miêu tả quá trình một con suối nhỏ tiến nhập vào Đại Giang, bỗng quay đầu lại, đã qua mấy mùa xuân hạ thu đông…
Sau loạn An Sử, đế quốc Đại Đường cực thịnh đã bắt đầu suy tàn và dần dần sụp đổ, trải qua vô số chiến loạn, lãnh thổ chia năm xẻ bảy, tạo thành đế quốc Đại Chu, đế quốc Đại Yến, đế quốc Đại Hán, đế quốc Đại Việt… Hắn – Lục Thiên Phong, nguyên là Lý Trác, một người hiện đại, một ngày kia bất chợt bị sét đánh, hồn xuyên về thời Đại Đường suy vong.
Lúc bấy giờ, Đại Đường suy tàn, loạn trong giặc ngoài, quân thần ly tâm, nguy cơ trùng trùng. Hắn như một con thiêu thân bé nhỏ, bất chấp biển lửa thiêu đốt, vẫn kiên định lao vào vòng xoáy hiểm nguy của quyền lực,vì quyết tâm sinh tồn, vì khát vọng, cũng vì dã tâm ngấm ngầm thiêu đốt. Người xưa nói loạn thế tạo anh hùng, quả không sai. Từ một nhân vật nhỏ nhoi, bằng vào ý chí nghị lực kiên định và tham vọng sôi trào trong huyết mạch, hắn từng bước trèo lên từng nấc thang quyền lực, tiêu diệt địch nhân tứ bề, hóa thân thành một luồng gió Kiêu Hùng, mạnh mẽ quét sạch bốn phương. Từ đây trở đi, không còn ai dám coi khinh hắn, không kẻ nào dám cả gan chèn ép hắn. Từ đây trở đi, hắn chễm chệ ngồi trên đỉnh cao, tay nắm đại quyền, người người ngưỡng vọng, mỹ nữ ái mộ…
Kiêu Phong kết hợp không chỉ lịch sử, quân sự, mà còn trộn lẫn cả võ hiệp, và một chút chất tu chân. Văn phong Hải Phong Nhi ngắn gọn, giản dị, không hoa mỹ, nhưng vẫn khá tinh tế với những đoạn miêu tả nội tâm, lột tả những góc riêng thầm kín, rất người của nhân vật, tạo nên nét đặc sắc, hấp dẫn rất riêng. Mỗi chương đầy sự kiện dồn dập tiếp nối, chương đã tận, nhưng âm hưởng vẫn còn vang vọng trong tâm trí người đọc, kích thích người đọc muốn biết ngay lập tức chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lục Thiên Phong không phải là một con người hoàn mỹ, Hải Phong Nhi đã tạo nên một nhân vật đa chiều, có ưu có khuyết, là một người vẫn có thể dễ dàng phạm sai lầm. Tuy là một người đầy hùng tâm tráng chí, tầm nhìn xa rộng, nhưng hắn vẫn có thể đau đầu vì vài chuyện nhỏ nhặt khi nó liên quan đến thân nhân, những lúc cô đơn hắn vẫn rất cần tri kỷ bầu bạn, cũng biết đau, biết yêu, rất đa tình mà lại chân tình…. Vì thân nhân, hắn có thể bất chấp tất cả, hắn quyết vượt lên mọi trở ngại, từ một dòng sông nhỏ đổ về Đại Giang, một phần vì cũng chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của người thân yêu giữa thời loạn thế…
Nhóm dịch Nghĩa Hiệp kính mời quý độc giả đón đọc Kiêu Phong, một tác phẩm đặc sắc, hấp dẫn và rất đáng đọc của Hải Phong Nhi!
Phù Diêu
– Lãng tử Vương Quốc Hoa được ông trời cho cơ hội sống lại, lại một lần làm lại cuộc đời, Vương Quốc Hoa sẽ đối mặt với nó như thế nào? Sẽ bước tiếp con đường cũ hay bức phá bản thân ở con đường mới?
Sau Sỹ Đồ Phong Lưu, Phù Diêu là tác phẩm tiếp theo của cùng tác giả Đoạn Nhận Thiên Nhai (Một số nơi ghi là Đoạn Nhận Thiên Thai). Truyện xếp thứ hạng cao trên trang qidian, trong top 20 hàng tháng.
Biên Hoang Truyền Thuyết
– Bối cảnh của truyện là vào thời Đông Tấn (317-420)
Loạn bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng. Hàng loạt tông thất có thế lực và tài năng bị giết, khiến hoàng tộc khủng hoảng nhân sự không có người phò trợ. Chiến tranh xảy ra khiến nhiều vùng bị tàn phá. Các bộ tộc ngoại vi thừa cơ xâm nhập và làm loạn Trung Hoa.
Do khủng hoảng nhân sự, các vị vương nhà Tấn phải dùng tới các tướng sĩ người “Hồ” và họ nhân đó phát triển thế lực. Một bộ tướng của Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh (tham chiến bát vương) là Lưu Uyên[1] đã lớn mạnh trong lúc các sứ quân họ Tư Mã giết hại lẫn nhau. Khi loạn bát vương chấm dứt, Tư Mã Dĩnh đã bị giết; trong 8 vương chỉ còn lại Đông Hải vương Tư Mã Việt nắm quyền trong triều.
Lưu Uyên phát triển thành cánh quân độc lập. Năm 304, Uyên xưng làm vua, lập ra nhà Hán, sử gọi là Hán Triệu. Uyên mang quân đánh chiếm đất nhà Tấn. Trước khi Lưu Uyên nổi dậy, Lý Đặc, Lý Hùng ở Tây Thục đã nổi lên chống Tấn từ năm 302, cát cứ Tây Xuyên mà nhà Tấn không còn khả năng quản lý. Tháng 11 năm 306, Huệ Đế Tư Mã Trung bị giết, Hoài Đế Tư Mã Xí được lập lên thay. Nhà Tấn không dẹp nổi sự làm loạn của các ngoại tộc người Hồ tràn lan khắp trung nguyên.
Năm 310, Lưu Uyên chết, con là Vũ Đế Lưu Thông lên thay. Năm 311, Thông tấn công kinh thành Lạc Dương, bắt sống Tấn Hoài Đế và nhiều triều thần nhà Tấn. Trong cuộc tấn công của Lưu Thông, quân Tấn thất bại nhanh chóng do không đủ mạnh và các sứ quân nhà Tấn đều chỉ nhân loạn lạc để phát triển cơ đồ riêng, không có bụng cứu vua. Vua Tấn bị bắt nhưng vẫn không ai lập vua thay để có chính lệnh điều khiển “thiên hạ” cứu vãn tình thế. Mãi tới năm 313, nghe tin Hoài đế bị Lưu Thông giết hại, một bộ phận triều thần lập Tư Mã Nghiệp lên nối ngôi ở Tràng An, tức là Tấn Mẫn Đế. Năm 316, Lưu Thông lại đánh chiếm Tràng An bắt sống Mẫn Đế. Tấn Mẫn Đế làm tù binh rồi bị Lưu Thông giết chết. Nhà Tây Tấn diệt vong. Tồn tại từ năm 265 đến năm 316
Trong lúc ấy thân thuộc nhà Tấn bỏ chạy từ phía bắc về phía nam và tái lập nhà Tấn ở thành Kiến Khang, nằm ở phía đông nam Lạc Dương và Trường An, gần Nam Kinh ngày nay, dưới quyền Lang Nha Vương (琅邪王) Tư Mã Tuấn. Các họ lớn ở đó gồm có Chu 朱, Cam, Lữ, Cổ, Chu 周 ủng hộ Lang Nha Vương tự phong làm vua, tức là Nguyên Đế của triều Đông Tấn (東晉, 317-420) khi tin tức về việc Trường An thất thủ bay tới phương nam. Bởi vì các vị vua triều Đông Tấn thuộc dòng dõi Lang Nha vương, vốn là chi dưới trong họ Tư Mã, các nước Ngũ Hồ đối nghịch không công nhận tính chính thống của nó và lúc ấy họ gọi Tấn là “Lang Nha”.
Chính quyền Đông Tấn quân phiệt và đầy mâu thuẫn tồn tại 104 năm. Trong thời kỳ đầu, chính lệnh ở miền bắc đã mất nhưng một số tướng lĩnh giữ thành phía bắc vẫn theo nhà Đông Tấn mà chống Ngũ Hồ như Lưu Côn, Lý Củ, Vương Tuấn. Trong khi đó ở miền nam, trong số các tướng lĩnh, một số người cũng muốn bắc phạt để dẹp loạn Ngũ Hồ (điển hình là Tổ Địch), nhưng vì nội bộ luôn chứa đựng mâu thuẫn nên không thể tiến hành chính sách bắc phạt trường kỳ, do các tướng lĩnh địa phương gây loạn, điển hình là hai cuộc nổi loạn Vương Đôn và Tô Tuấn. Do không có sự phối hợp đủ mạnh của miền nam, các thành phía bắc dần dần bị cô lập và cuối cùng bị quân Ngũ Hồ đánh chiếm. Có mấy lần Đông Tấn có cơ hội bắc phạt tốt, như lúc Hán Triệu bị quyền thần Lặc Chuẩn tiêu diệt (319) hay nhà Hậu Triệu bị Nhiễm Mẫn tàn phá (350) nhưng vì nội bộ lục đục nên Đông Tấn không thể làm cuộc “trung hưng”…
Lộng Triều
– Truyện kể về chàng thanh niên Triệu Quốc Đống xuất thân là cảnh sát và con đường đi lên trong quan trường của anh.
Y Đạo Quan Đồ
– Hầu như tất cả mọi người đều biết đệ nhất hảo hán cuối thời Tùy là Lý Nguyên Bá, nhưng có mấy ai biết được đệ nhất thánh thủ cuối thời Tùy là Trương Nhất Châm. Dân tộc Trung Hoa trước nay vẫn có anh hùng lưu danh thiên cổ, gian thần để tiếng xấu muôn đời. Loại người tham tiền háo sắc như Trương Nhất Châm rất dễ bị thế gian vùi lấp.
Trương Nhất Chân không phải là một anh hùng, tuy rằng y thuật của y cao siêu, thế nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì không có hồi báo. Tìm hắn xem bệnh rất dễ, phải có bạc, phải có mỹ nữ. Trương Nhất Châm chữa bệnh cho người giàu có, trên cơ bản đều có bạc, Trương Nhất Châm chữa bệnh cho nữ nhân, đại đa số đều là dung mạo xuất chúng, đối với loại đại phu bất lương này dã sử cũng xấu hổ khi ghi chép.
Trương Nhất Châm chết rất thảm, võ công hắn đã đạt tới cảnh giới tuyệt vời, đầu tiên là uống rượu độc của Tùy Dương đế, sau đó bị một nghìn ngự lâm quân loạn tiễn xuyên tim. Mà nguyên nhân cũng chỉ vì hắn làm một chuyện tốt, cứu sống quý phi khó sinh của Tùy Dương đế, cho nên hắn cảm thấy rất là oan uổng, làm việc tốt cứu sống được mẹ con hai mạng người, vậy mà có cái kết cục này, thực sự là thiên cổ kỳ oan mà.
Dương Đế cũng oán hận: “Mẹ mày chứ, nữ nhân của tao mà cũng dám chạm vào, cho mày chết như vậy là tiện nghi cho mày lắm rồi!”
Khoa học sau này đã chứng minh, năng lượng oán khí quá mạnh có thể sẽ xuyên qua thời không, oán khí tới tận trời, cho nên Trương Nhất Châm cũng trở thành một người may mắn nhất trong trăm nghìn vạn người, được xuyên qua.
Tự Mình Đa Tình
– Một đôi sư đồ người truy ta chạy, ta truy ngươi chạy…
Chuyện cũng không có gì nếu sư tôn đa tình thích đệ tử và đệ tử chấp thuận, hay lưỡng lự, rồi một hồi ngược lại chấp nhận. Thật sự thì đệ tử xa lánh, trốn chạy. Và vì vậy khi sư tôn nhận một đệ tử khác rồi hết lòng dạy dỗ, đệ tử này lại quay lại theo đuổi…
Chỉ có thể nói, vả mặt dến thật nhanh!!!