Trọng Sinh21 bài viết tìm được
21 bài viết tìm được
Ngô Gia Kiều Thê
– Khương Lệnh Uyển ở kiếp trước chính là dạng phụ nữ bướng bỉnh, dù kết hôn 5 năm nhưng vẫn không có con. Thế mà Lục Tông chưa từng ghét bỏ vẫn cứ sủng nàng đến đòi mòi, chỉ thiếu điều mang tim gan móc ra cho nàng.
Sống lại một lần nữa, Lệnh Uyển quyết định làm một kiều thuê, giúp Lục Tông chứng bánh bao, luộc bánh bao, rồi lại luộc bánh bao, chưng bánh bao…
Mục tiêu đời này của nàng chính là có thể với Lục Tông, ba năm ôm hai, mười năm một đàn!
Nhưng vấn đề là bây giờ nàng chỉ là một tiểu oa nhi mập mạp trắng trẻo a!
“A, vú nương, ta đói” – Vẫn là ăn no rồi lại đi tìm Lục Tông đi.
Ý nghĩa tên truyện: cô vợ xinh đẹp của tôi, chữ “ngô” ở đây nghĩa là của tôi chứ không phải một họ nhé, còn chữ “kiều” tác giả dùng có hai nghĩa, một là xinh đẹp đáng yêu, hai là tính tình bị nuông chiều.
Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
– Báo thù không phải là mục đích, đôi khi trùng sinh chỉ là để hù dọa mà thôi.
Tạ Hộ liền tính toán đùa nghịch một thời gian.
Bởi vì nàng phát hiện ra, thứ mà nàng để tâm kiếp trước hình như không quan trọng như nàng nghĩ.
Mà đời này, điều đầu tiên phải nhắc đến chính là bệnh kén ăn của nàng.
Tào Tặc
– Tào Bằng là một cảnh sát, sau khi phá án được vinh danh anh hùng, không ngờ kẻ phản bội trong vụ án đó lại chính là bạn thân mình, rồi bị bắn chết. Hắn trọng sinh vào nhà họ Tào thời Tam Quốc. Thử hỏi, như Khổng Tử nói thì có nên tiếp tục sống làm kẻ chính trực như kiếp trước rồi bị phản bội bởi kẻ thân, hay được trọng sinh vào thời loạn lạc là một may mắn cần phải biết nắm giữ?
Giữa thời tam quốc với bao anh hùng hào kiệt, nhân sĩ mưu cao, tác giả khắc họa nhân vật Tào Bằng chỉ là một kẻ tầm thường: văn không đặc biệt mà võ cũng không xuất chúng. Hắn không phải là một kẻ dũng mãnh vô địch vì đã có Lữ Bố, Triệu Vân, ai có thể hơn ; hắn không phải là một kẻ thông minh xuất chúng mưu lược tài giỏi vì đã có Khổng Minh, Bàng Thống, ai có thể bằng ; cũng không phải kẻ tham vọng lập bá nghiệp vì đã có Lưu Bị, Tào Tháo. Hắn chỉ có một điểm hơn bất kỳ ai thời ấy, một kẻ biết trước tất cả. Chính nhờ cái hơn người đó mà hắn đã từng bước đưa bản thân mình ngoi lên vị trí cao trong thời đại loạn lạc đó.
« Chẳng ngay thẳng mà sống thì chỉ là vì may mắn tránh khỏi họa mà thôi »… Nhưng may mắn có thực sự chỉ là do trời, hay tất cả đều trong sự tính toán tiên liệu của Tào Bằng ? Các bạn hãy cùng với nhóm dịch dõi theo từng bước chân của Tào Bằng trong thời đại loạn lạc này nhé. Truyện được chấm với 9.3 điểm với 2824 người bình chọn trên quidian, luôn đứng trong top lịch sử quân sự.
Rắn Rết Thứ Nữ
– Dường như khi nữ nhân yêu thương nam nhân luôn bị xem như công cụ để giúp hắn đạt được mục đích. Để trở thành cánh tay đắc lực cho hắn mà nàng đã phải vào sinh ra tử vượt qua mọi âm mưu.
Cũng vì hắn ma ra sức gây dựng mảng lớn non sông, hắn là Nhiếp chính vương, lời nói nhỏ nhẹ nỉ non, cánh tay che trời, thề với nàng sống chết gắn bó, mãi mãi không rời, vậy mà cuối cùng, hắn móc hai mắt của nàng, làm cho nàng chết bởi vạn tiễn xuyên tâm, hoá thành bụi bặm dưới vó ngựa!
Thế nhưng vận mệnh xoay chuyển luân hồi, nàng trở thành Thứ nữ phủ Thừa tướng – Mộc Tịch Bắc! Mà nam nhân nàng từng yêu vẫn là Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, hắn ngồi mát hưởng thụ cuộc sống mà nàng dốc sức vất vả giành lấy, ngược lại là để chuẩn bị sính lễ trên trời cho nữ nhân khác một hồi kinh thế phồn hoa!
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, kinh thế phồn hoa? Không, nàng muốn nói cho bọn họ biết, đó chỉ là pháo hoa trong mộng, mà nàng, sẽ phá tan giấc mộng đó từng chút một, nàng không thể nào quên được, nam tử kia cười nhìn nàng kia dịu dàng, tất cả đều trở thành oán hận thâm nhập xương cốt nàng.
Trọng sinh một kiếp, nàng hoá thân rắn rết, hiếu thuận ngoan hiền nhưng không nhận lục thân, miệng lưỡi trơn tru nhưng lại trở mặt vô tình, mà nàng như vậy, rồi sẽ có cuộc sống ra sao?
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
– Khi boss trùm biến thành người phụ nữ điên dại, các nhân vật chính xuyên không cùng với trọng sinh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Một phó bản cực kỳ khó đã mở ra.
Nhân vật chính trọng sinh: Hãy để ta chết đi, ta không muốn sống lại!
Nhân vật chính xuyên không: Ta muốn về, ta không cần xuyên đến nơi này!
Nhân vật chính của tiểu thuyết xuyên qua: Địa ngục kiểu mẫu là đây à? nhân vật phản diện lại có thể thăng thiên, đá kê chân? Đạo diễn, ta nghi ngờ mình đã cầm nhầm kịch bản.
Nhân vật ác: Lão tử không làm nữa!
Minh Thù: Tiếp theo.
Nam: Thí chủ tu tiên sao? Nên tìm hiểu bảy mươi hai tư thế tu tiên chứ nhỉ?
Minh Thù:… Cút!
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
‘- “Khẩu vị của người này rốt cuộc ra sao a! Cái này cũng bỏ được vào miệng à?” Sau khi cô tỉnh dậy, nhìn vào trong gương thấy chính mình đầu xăm mặt giống như quỷ, cảm giác chỉ nhìn thêm một giây cũng hỏng đôi mắt. Trước khi trọng sinh, Cố Việt Trạch chính là người mà cô dùng cả tấm lòng để yêu nhưng sau đó cũng là người mà cô hận thấu xương.
Đời trước cô chính là kiểu phụ nữ não tàn nên mới không muốn lây một ông xã tuyệt sắc, lại bị đôi tiện nam nữ hãm hại, bị người bạn thân nhất tẩy não, kết cục cuối cùng chính là không còn người nào muốn ở gần cô. Đời này mặc cho các ngươi trâu bò rắn rết trăm phương nghìn kế, muốn cô ly dị, nhường đi ngôi vị phu nhân. Ngượng ngùng quá ~~, chỉ số thông minh của bản tiểu thư đã lên dây rồi nhé!
Xung Hỉ (Trọng Sinh)
Editor: San, Mei Công TửVăn án:
Trưởng tử phủ Quốc Công Diệp Vân Đình không được sủng ái, nhận một đạo thánh chỉ ban hôn cho Vĩnh An vương Lý Phượng Kỳ, phong làm Vương Phi.Vĩnh An vương trấn thủ Bắc Cương, giết địch vô số, xứng danh Bắc Chiêu Chiến Thần.Nhưng thời điểm Diệp Vân Đình được gả đến, Chiến Thần thân đã trúng kịch độc, kinh mạch đứt đoạn, chỉ có thể nằm trên giường kéo dài hơi tàn.Diệp Vân Đình lòng như tro nguội gả vào phủ, e ngại hung danh Chiến Thần, chỉ quanh quẩn trốn ở viện tử của mình không màng mọi sự. Không lâu sau, vì uống nhầm canh đầu độc Vĩnh An vương mà mất mạng.Trước khi chết, Vĩnh An vương thân mang hơi tàn, nửa quỳ trước giường hắn mà trịnh trọng cam kết: “Ngươi vì ta mà bỏ mạng, từ nay về sau, ta sẽ dùng hết khả năng mình che chở cho người thân của ngươi, ngươi an tâm yên nghỉ.”Sau đó y đăng cơ lên ngôi Hoàng đế, quả nhiên thực hiện lời hứa trước kia, che chở cho người thân duy nhất của hắn.Sống lại một đời, Diệp Vân Đình vẫn không tránh khỏi mệnh gả cho Vĩnh An vương xung hỉ. Nhưng lần này, hắn quyết định chăm sóc thật tốt cho nam nhân hơi thở còn thoi thóp kia, báo đáp ân tình kiếp trước.Nhưng thật không ngờ, nam nhân giải độc xong lại vội vã lôi kéo hắn viên phòng.Hắn bị nam nhân ôm thật chặt trong lồng ngực, hơi thở ấm áp bên tai: “An tâm cùng ta, từ nay về sau, ta che chở cho ngươi.”
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Thừa tướng tương lai quyền khuynh thiên hạ, thủ đoạn lạnh lùng, tàn nhẫn, hiện giờ còn đang là con thứ không được sủng ái. La Nghi Ninh sống lại, nhìn thấy cảnh này có chút chột dạ. Cảm giác mình đang ngược đãi vị Thừa tướng tương lai này.Cho dù hắn có thấp kém đê tiện đi nữa, rồi có một ngày hắn đứng trên cao, trở thành người mà bất kỳ kẻ nào cũng phải ngưỡng mộ.Chính vì La Nghi Ninh biết điều này, cho nên nàng càng muốn khóc.
Trọng Sinh Tối Cường Trang Bức Hệ Thống
Trùng sinh thu hoạch được trang bức hệ thống, từ đó một đường cuồng chảnh khốc huyễn điếu tạc thiên!Tại trong thế giới của hắn, chỉ có một cái tôn chỉ, đánh trâu nhất người, ngâm đẹp nhất cô nàng.Hắn liền là vì trang bức mà sống, một thân bức khí tung hoành đô thị, toàn bộ Địa Cầu đều có thể cảm nhận được, hắn một khi trang bức, 300 km không có một ngọn cỏ.Phía trước cao năng báo động trước, có bức khí lan tràn, mời mang thật an toàn bộ!
Nguy Rồi! Tuyệt Mỹ Nữ Tổng Giám Đốc Mang Em Bé Bức Ta Ăn Bám
Hạ Khinh Nhan vì hắn mà chết, lưu hắn lại một người cô độc sống quãng đời còn lại.
Một khắc này, Tần Nặc mới biết mình đã sớm yêu Hạ Khinh Nhan.
Sau khi sống lại, Tần Nặc đau khổ tìm kiếm Hạ Khinh Nhan hơn hai mươi năm, không thu hoạch được gì.
Nản lòng thoái chí lúc.
Đã thấy đã từng giả tiểu tử Hạ Khinh Nhan, mặc vào chỉ đen cao gót trang phục nghề nghiệp, lắc mình biến hoá, thành cao lạnh tổng giám đốc.
Nàng chỉ vào bên người đã ba tuổi ba cái nãi đoàn tử: “Tần Nặc, các nàng đều là con của ngươi!”
“Hôm nay bắt đầu, ngươi phụ trách chiếu cố các nàng, ta phụ trách nuôi ngươi.”
Tần Nặc: ? ? ?