Lọc Truyện252 bài viết tìm được
252 bài viết tìm được
Thần Chiến
một cái muốn ít xuất hiện trang B, lại giả vờ thành ngưu B câu chuyện……
chiến sĩ, là một cái xuống dốc chức nghiệp, là một cái bi kịch chức nghiệp. nhân loại chiến sĩ, càng là vì hắn năng lực bình quân, mà đã trở thành nhất gân gà đại bàn trà.
ai có thể cũng không nghĩ ra chính là, chiến sĩ đối với trang bị cao tính ỷ lại, cũng quyết định hắn cao phát triển tính kim cương tiềm lực!
mà lại xem một cái người trọng sinh, như thế nào mây mưa thất thường bình thường ở giữa, dùng một kẻ gân gà người chiến, tiếu ngạo vĩnh hằng, đứng ngạo nghễ hậu thế giới chi đỉnh truyền kỳ Thần Thoại. đọc mạng lưới *internet văn học tựu dùng long trọng Bambook, nhiều khoản ưu đãi sáo trang Website Games bán hạ giá trong!
Tần Hãn Vũ phi thường im lặng.
Tần Hãn Vũ phi thường khiếp sợ.
Tần Hãn Vũ cảm thấy quá không có đạo lý rồi.
Hắn một không có diệt môn đại thù tại thân, hai không có bạn gái phản bội gạt bỏ, ba không có bị người hãm hại vu oan. Chiều nào lớp trên đường đều có hảo hảo xem đường, xác định không có bảy mươi mã sau mới qua người đi Hoành Đạo.
Nhưng vì cái gì… Hắn rõ ràng cũng trọng sinh nữa nha! ! ?
Cái này không có đạo lý ah!
Bất quá rất nhanh, Tần Hãn Vũ liền từ im lặng trong trạng thái hoán đổi tiến vào cuồng hỉ trạng thái.
Vãi luyện ah! ! !
Ca trọng sinh nữa à!
Là trọng sinh ah! Ca!
Cái này phát đạt! !
Bà mẹ nó, vĩnh hằng đệ nhất nhân đây còn không phải là thỏa thỏa sự tình! ?
Ta Mỗi Tuần Một Cái Thân Phận Mới
Kích hoạt mạnh nhất bí danh hệ thống, mỗi tuần đều có thể thu hoạch được một cái thân phận mới. Có người mặt ngoài là cái thường thường không có gì lạ học sinh, sau lưng hắn lại là xuyên quốc gia tập đoàn chủ tịch, tuyệt thế vô song thần y, làm thế giới điên cuồng Trù thần, toàn cầu đỉnh tiêm sát thủ, xuất thần nhập hóa Thôi Miên sư, tóm lại hắn có vô số clone.
Tô Tầm: “Ta thật chỉ muốn làm người bình thường, vì cái gì cứ như vậy khó đâu?” 【 cực hạn sảng văn, lần thứ nhất, mời các vị đại lão điểm nhẹ thương tiếc. 】
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Quản lý của một bảo tàng ở thế kỷ 21 xuyên không trở thành Vương Phi “dâm đãng”, Vương Gia bạo lực hoàn thành đêm động phòng xong liền cấm túc nàng.
Bốn năm liền hề đoái hoài, cho đến một ngày lương tâm trỗi dậy, vương gia ý định đi thăm Vương Phi. Nhưng vừa vào trong viện liền nhìn thấy một đứa trẻ 3 tuổi, còn Vương Phi, vốn tưởng phải xanh xao vàng vọt, nhưng lại trắng trẻo xinh đẹp.
“Đứa trẻ này là con ai?”
“Cần ngươi quản?”
“Phu nhân, ta sai rồi, là ta trách nhầm nàng!”
Vân Quán Ninh bị đau mà tỉnh lại.
Tiếng thở dốc của một nam nhân vang lên bên tai, nàng cố gắng mở mắt ra…
Đúng lúc đối diện trực tiếp với đôi mắt màu đỏ tươi của nam nhân, trong ánh mắt đó chỉ có sự chán ghét và căm hận.
Nàng! Xuyên không rồi?
Nàng vốn là một nhân viên công tác của Viện bảo tàng Quốc gia, đêm nay là ca trực đêm của nàng.
Chỉ vừa mấy phút trước thôi, nàng còn đang lau chùi một chiếc vòng tay bạch ngọc.
Đột nhiên, trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, một giọt máu từ đầu ngón tay chảy ra.
Chiếc vòng tay bạch ngọc kia nhanh chóng hấp thụ giọt máu của nàng, ngay sau đó phát ra một tia sáng chói mắt.
Nàng bị bao phủ bởi ánh sáng ấy, trong nháy mắt thì biến mất trong viện bảo tàng.
Sau khi tỉnh lại, thế nhưng nàng lại bị một nam nhân thối đè trên giường làm vận động?
Hơn nữa, tư thế này nhục nhã quá…!Nàng giống như một công cụ để nam nhân này phát tiết, hoàn toàn không giống một thê tử vừa mới cưới của hắn.
Quả thực là một ngày chó chết!
Vân Quán Ninh sửng sốt một chút, sau đó kịch liệt chống cự lại: “Cút đi! Nam nhân thối! Ngươi muốn chết đúng không?”
Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế
Nếu không phải đối phương kia một đầu cay con mắt hoàng mao, Hứa Trăn suýt nữa cho là chính mình là tại soi gương.
Gặp quỷ…
Hắn vô ý thức sờ soạng một cái chính mình đầu trọc.
Tài xế này tên là Hứa Trí Viễn, là Hứa Trăn huynh đệ sinh đôi.
Chỉ bất quá, hai người là buổi sáng hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt.
Hứa Trăn từ tiểu bị vứt bỏ tại tự cửa miếu, từ lão trụ trì nuôi dưỡng thành người; mà Hứa Trí Viễn thì may mắn không có bị ném đi, từ mẫu thân một tay nuôi nấng.
Tuần trước, Hứa Trí Viễn trằn trọc liên hệ đến Hứa Trăn, nói là mẫu thân trước đây không lâu qua đời, hắn tại chỉnh lý di vật thời điểm phát hiện Hứa Trăn tồn tại, hỏi hắn muốn không được qua đây bái tế.
Hứa Trăn do dự mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn đi qua.
Không vì cái gì khác, liền vì tại chính thức vào giới phía trước chấm dứt rơi này đoạn nhân duyên, miễn cho ngày sau lại có lo lắng.
“Ngươi kế tiếp có cái gì tính toán? Xuất gia sao?” Chờ đèn đỏ khoảng cách, Hứa Trí Viễn không lời nói tìm nói hỏi.
Hứa Trăn lắc đầu, nói: “Tạm thời không. Sư phụ làm ta tại dưới núi du lịch hai năm, ta chuẩn bị đi đánh một chút công.”
“Yêu cầu ta giúp ngươi giới thiệu công tác sao?”
“Không cần, ta hồi cam châu kia vừa làm việc.”
Đèn xanh sáng lên, xe thể thao một lần nữa phát động, hai người nháy mắt bên trong lại trở về trầm mặc.
Mười tám năm qua chưa từng gặp mặt hai huynh đệ, thật sự là không có lời nào đề tài nhưng trò chuyện….
Tuyệt Sắc Khuynh Thành
“Tuyệt sắc khuynh thành” là một câu chuyện giàu tình tiết hấp dẫn, với những diễn biến nội tâm phong phú và một giọng văn giàu xúc cảm. Giọng văn của Phi Yên có lúc nhẹ nhàng sâu lắng, lúc thấm đẫm bi thương. Những đoạn xuất sắc nhất của Phi Yên là những đoạn miêu tả nội tâm nhân vật, có thể thấy tác giả đã dồn rất nhiều tâm huyết cũng như tình cảm của bản thân vào từng câu chữ. Vì vậy khi đọc văn của Phi Yên người ta rất dễ dàng đồng cảm.
Điểm thành công nhất của Phi Yên là đã xây dựng được những nhân vật vô cùng hấp dẫn, có một đời sống nội tâm rõ nét và nổi bật. Đọc “Tuyệt sắc khuynh thành” có thể thấy tình cảm sâu sắc của tác giả dành cho những số phận éo le đặc biệt là số phận của những người phụ nữ. Như một ý trong tác phẩm chị đã viết:
Đứng trước những người đàn ông, xét cho đến cùng phụ nữ luôn là phái yếu, rất dễ dàng bị tổn thương, nhưng đứng trước xã hội, đứng trước cuộc đời, họ lại phải chịu những gánh nặng trách nhiệm ngang bằng thậm chí có khi còn lớn hơn của nam giới.
Phi Yên:
Là tác giả best seller của Trung Quốc. Phi Yên cô độc lang thang trong rừng câu chữ, cô đơn dựng nên những giấc mộng đổ nát. Tiểu thuyết của Phi Yên miêu tả những quãng đời bi thương nhất của con người, chạm đến những cảm xúc đau buồn nhất, tuy nhiên Phi Yên cũng luôn dùng con mắt trong sáng và trái tim yêu thương để lắng nghe cuộc sống, khám phá thế giới, tìm ánh sáng trong bóng tối, cho hy vọng rực lên giữa chốn hoang tàn.
Ω
Với Lục Vị Hy – cô tiếp viên của hộp đêm Tuyệt sắc khuynh thành, cuộc sống chỉ gồm ba phần: Một phần ba thời gian chịu sự sỉ nhục, một phần ba thời gian chờ đợi sự sỉ nhục, một phần ba còn lại dùng để hóa giải những tổn thương do sỉ nhục gây ra.
Năm cô hai mươi mốt tuổi, bàn tay số phận bắt đầu chạm đến. Không phải câu chuyện lãng mạn về một con chim sẻ hóa thành phượng hoàng, cô quay về thế giới thượng lưu mình đã từng rời bỏ, ân oán tình thù chồng lấp lên nhau, mưu toan bẫy rập cuối cùng cũng vô hiệu trước sự nghiệt ngã của thời gian và số mệnh. Chỉ còn tình yêu ở lại, “Phải nhớ rằng bản thân sự sinh tồn cũng chính là một loại thắng lợi, anh đợi em ở đây…”.
Chiến Thần Phong Vân
Anh gây tội, em ngồi tù
Bị cả gia tộc quay lưng, đến cả bố mẹ cũng từ.
Hơn 15 năm sau – khi anh là chiến thần số một thế giới thì cả gia tộc giờ đây mới nhớ tới anh, quỳ luỵ xin anh, Thật nực cười
—
Thành phố Lâm Hải, sân bay quốc tết
Sân bay là nơi luôn náo nhiệt ồn
ào, hôm nay một bóng khách du lịch
cũng không có, tiếng kim rơi cũng có
thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ có hàng ngàn người mặc quân
phục đem cả súng thật, đạn thật đang
ngẩng đầu mong chờ.
“Khu thứ nhất, xử lý xong!”
“Khu thứ hai, xử lý xong!”
Đại tá ‘Cô Lang, trên cầu vai có hai
vạch ba sao, nghe xong báo cáo thì thở
phào nhẹ nhõm.
“Sân bay đã được dọn dẹp sạch sẽ,
mời Diệp soái xuống máy bay”
Diệp Huyền Tần vụi tắt điếu xì gà
trong tay, chậm rãi bước xuống máy
bay tư nhân.
Anh ấy mặc áo khoác da, từng cơn
gió lạnh xào xạc, vẻ mặt lãnh đạm,
nhưng không tỏ ra kiêu căng.
Hào quang của một vị vương giả
Chiến Thần Hào Môn
Mười lăm năm trước, hắn là hào môn khí tử, lưu lạc đầu đường, một cái tiểu nữ hài đem chính mình kẹo đưa cho hắn. Mười lăm năm sau, hắn là Đông Phương đệ nhất chiến thần, quyền tài vô song! Vương giả trở về, cam tâm lớn tuổi tới cửa con rể, chỉ vì kia một viên kẹo ân tình, khi ta dắt ngươi tay khi, này thiên hạ, không người còn dám khi dễ ngươi.
Cường Đại Chiến Y
Mười năm trước, một âm mưu lớn nhắm vào nhà họ Giang, cả gia đình bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn.
Giang Cung Tuấn may mắn được một cô gái cứu thoát khỏi bể lửa.
Giang Cung Tuấn dốc lòng khổ luyện, trở thành một chiến tướng oai phong lẫm liệt.
Nhưng Đường Sở Vi vì trận lửa năm đó mà dung nhan bị hủy hoại, làm trò cười khắp thành phố Tử Đằng.
Giang Cung Tuấn gánh vác trách nhiệm bảo vệ non sông, lại muốn che chở cô gái hiền lương ấy.
Oán trả… Ơn đền.
Anh quay lại Tử Đằng chấp nhận ở rể nhà họ Đường….
Điện Chủ Ở Rể
Truyện Điện Chủ Ở Rể của tác giả Tia Nắng kể về năm năm trước, Mục Hàn bị người trong gia tộc hãm hại suýt chết ở nơi đất khách quê người nhưng may mắn được một đạo sĩ cứu giúp.Đạo sĩ đó đã dạy anh hai năm, sau đó phong cho anh làm Điện Chủ của Điện Long Vương!
Điều kiện tiên quyết là anh phải đến ở rể nhà họ Lâm ba năm để rèn giũa bản lĩnh!Hôm nay vừa hết thời hạn khảo nghiệm!Cũng là lúc, anh thể hiện bản lĩnh thật sự của mình!
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần)
Tần Thanh Tâm dù mới hơn hai mươi tuổi, vẫn chỉ là sinh viên đại học năm tư, thế nhưng đã tự tay thành lập tập đoàn Tam Hòa, còn trở thành giám đốc trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất ở Giang Hải
Ngay lúc tập đoàn đang trên đà phát triển, đối thủ của cô đã bày mưu hãm hại, khiến cô trúng thuốc, sau đó xảy ra mối quan hệ mập mờ với một người bảo vệ.
Dương Thanh biết thân phận của mình thấp kém, không thể nào xứng với đóa hoa diễm lệ kia, vì vậy anh rời đi.
Nhưng anh muốn chịu trách nhiệm với cô. Anh muốn mình trở nên nổi bật, đủ sức đứng chung với cô, còn có khả năng bảo vệ cô.
Năm năm sau, anh có bản lĩnh, có danh vọng, vinh quang trở về muốn bù đắp cho cô.
Nhưng cô đối mặt với người đàn ông tàn nhẫn bỏ rơi mình năm ấy, liệu cô có tha thứ hay không?
—-
Bóng đêm dần buông xuống.
Ở vùng biên giới phía Bắc cực kỳ lạnh lẽo.
Một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lục phóng đi trên con đường phủ tuyết trắng xóa, cuộn tuyết bay lên từng đợt.
Người thanh niên ngồi ở ghế sau lặng lẽ dụi đôi mắt hơi hoe đỏ.
Sau xe Jeep, cả đoàn người đông nghịt đều mặc quân phục màu xanh lục, nhìn lại dường như không thấy điểm cuối.
Lúc này, bọn họ đều khép năm ngón tay, ngón giữa khẽ chạm vào huyệt thái dương và cao ngang lông mày, rơm rớm nước mắt.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe Jeep đang dần đi xa.
“Cung kính tiễn đưa Chiến Thần!”
“Cung kính tiễn đưa Chiến Thần!”
…
Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất.
Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu.
Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: “Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?”
Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc.
Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu.
Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại!