Lọc Truyện281 bài viết tìm được
281 bài viết tìm được
Chiến Thần Phong Vân
Anh gây tội, em ngồi tù
Bị cả gia tộc quay lưng, đến cả bố mẹ cũng từ.
Hơn 15 năm sau – khi anh là chiến thần số một thế giới thì cả gia tộc giờ đây mới nhớ tới anh, quỳ luỵ xin anh, Thật nực cười
—
Thành phố Lâm Hải, sân bay quốc tết
Sân bay là nơi luôn náo nhiệt ồn
ào, hôm nay một bóng khách du lịch
cũng không có, tiếng kim rơi cũng có
thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ có hàng ngàn người mặc quân
phục đem cả súng thật, đạn thật đang
ngẩng đầu mong chờ.
“Khu thứ nhất, xử lý xong!”
“Khu thứ hai, xử lý xong!”
Đại tá ‘Cô Lang, trên cầu vai có hai
vạch ba sao, nghe xong báo cáo thì thở
phào nhẹ nhõm.
“Sân bay đã được dọn dẹp sạch sẽ,
mời Diệp soái xuống máy bay”
Diệp Huyền Tần vụi tắt điếu xì gà
trong tay, chậm rãi bước xuống máy
bay tư nhân.
Anh ấy mặc áo khoác da, từng cơn
gió lạnh xào xạc, vẻ mặt lãnh đạm,
nhưng không tỏ ra kiêu căng.
Hào quang của một vị vương giả
Truyền Kỳ Chiến Thần
Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh..
Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!”
Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?”
Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di.
Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh.
“Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào trong. Tân Trạm lảo đảo mất thăng bằng, cả người ngã đè lên Lâm Tuyết Trinh. Lúc này, Lâm Tuyết Trinh bỗng ôm cổ Tân Trạm, ghé vào bên tai anh thì thầm: “Em biết chị em đối xử với anh không tốt, kết hôn ba năm cũng không cho anh chạm vào, anh đã sớm không chịu nổi đúng không?”
Trái tim Tân Trạm nhất thời đập thình thịch. Lời nói của cô ta chẳng khác nào đang kích thích bộ não của Tân Trạm. Đúng thế, ba năm kết hôn, Tần Trạm đã sớm không chịu nổi. Huống chi Lâm Tuyết Trinh có làn da trắng muốt, dáng người mảnh khánh, nếu là một người đàn ông khác thì đã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ta.
Cường Đại Chiến Y
Mười năm trước, một âm mưu lớn nhắm vào nhà họ Giang, cả gia đình bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn.
Giang Cung Tuấn may mắn được một cô gái cứu thoát khỏi bể lửa.
Giang Cung Tuấn dốc lòng khổ luyện, trở thành một chiến tướng oai phong lẫm liệt.
Nhưng Đường Sở Vi vì trận lửa năm đó mà dung nhan bị hủy hoại, làm trò cười khắp thành phố Tử Đằng.
Giang Cung Tuấn gánh vác trách nhiệm bảo vệ non sông, lại muốn che chở cô gái hiền lương ấy.
Oán trả… Ơn đền.
Anh quay lại Tử Đằng chấp nhận ở rể nhà họ Đường….
Điện Chủ Ở Rể
Truyện Điện Chủ Ở Rể của tác giả Tia Nắng kể về năm năm trước, Mục Hàn bị người trong gia tộc hãm hại suýt chết ở nơi đất khách quê người nhưng may mắn được một đạo sĩ cứu giúp.Đạo sĩ đó đã dạy anh hai năm, sau đó phong cho anh làm Điện Chủ của Điện Long Vương!
Điều kiện tiên quyết là anh phải đến ở rể nhà họ Lâm ba năm để rèn giũa bản lĩnh!Hôm nay vừa hết thời hạn khảo nghiệm!Cũng là lúc, anh thể hiện bản lĩnh thật sự của mình!
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Truyện Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi – Tô Lam – Quan Triều Viễn.
Truyện đồng cốt, ra chương nhanh. Các bạn thẩm từ chương 1 để ủng hộ chúng mình nhé!
Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi.
Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái.
Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới.
Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi.
Cục Cưng Có Chiêu
Một trận hỏa hoạn đốt sạch tất cả tình yêu của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn. Sau năm năm cô huy hoàng trở về muốn đòi lại công lý cho chính mình. Không ngờ đứa bé cô mang về còn có bản lĩnh hơn cả cô. Đứa nhỏ đứng trước mặt Diệp Ân Tuấn mà vô tội nói: “Chú giúp con một việc được không? Xin chú đó.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy…
Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần)
Tần Thanh Tâm dù mới hơn hai mươi tuổi, vẫn chỉ là sinh viên đại học năm tư, thế nhưng đã tự tay thành lập tập đoàn Tam Hòa, còn trở thành giám đốc trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất ở Giang Hải
Ngay lúc tập đoàn đang trên đà phát triển, đối thủ của cô đã bày mưu hãm hại, khiến cô trúng thuốc, sau đó xảy ra mối quan hệ mập mờ với một người bảo vệ.
Dương Thanh biết thân phận của mình thấp kém, không thể nào xứng với đóa hoa diễm lệ kia, vì vậy anh rời đi.
Nhưng anh muốn chịu trách nhiệm với cô. Anh muốn mình trở nên nổi bật, đủ sức đứng chung với cô, còn có khả năng bảo vệ cô.
Năm năm sau, anh có bản lĩnh, có danh vọng, vinh quang trở về muốn bù đắp cho cô.
Nhưng cô đối mặt với người đàn ông tàn nhẫn bỏ rơi mình năm ấy, liệu cô có tha thứ hay không?
—-
Bóng đêm dần buông xuống.
Ở vùng biên giới phía Bắc cực kỳ lạnh lẽo.
Một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lục phóng đi trên con đường phủ tuyết trắng xóa, cuộn tuyết bay lên từng đợt.
Người thanh niên ngồi ở ghế sau lặng lẽ dụi đôi mắt hơi hoe đỏ.
Sau xe Jeep, cả đoàn người đông nghịt đều mặc quân phục màu xanh lục, nhìn lại dường như không thấy điểm cuối.
Lúc này, bọn họ đều khép năm ngón tay, ngón giữa khẽ chạm vào huyệt thái dương và cao ngang lông mày, rơm rớm nước mắt.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe Jeep đang dần đi xa.
“Cung kính tiễn đưa Chiến Thần!”
“Cung kính tiễn đưa Chiến Thần!”
…
Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất.
Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu.
Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: “Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?”
Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc.
Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu.
Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại!
Thương Tiến Tửu
Phóng đãng bại hoại ăn chơi công x Có thù tất báo mĩ nhân thụ
Chó dữ gặp chó điên.
Sáu châu Trung Bác bị chắp tay dâng cho ngoại địch. Thẩm Trạch Xuyên chịu áp giải vào kinh thành, sa cơ lỡ vận bị người người đánh đập. Tiêu Trì Dã nghe mùi mò tới, không cần người khác động thủ, tự mình đạp cho Thẩm Trạch Xuyên thành ma ốm luôn. Ai biết được con ma ốm này quay đầu một cái, cắn hắn đầm đìa máu tươi. Từ lúc này hai người đã kết thù sâu, cứ gặp nhau là phải cắn.
“Vận mệnh muốn ta cố thủ tại nơi này cả đời, nhưng đây không phải con đường ta lựa chọn. Cát vàng vùi mất huynh đệ ta rồi, ta không muốn tiếp tục thần phục mệnh hư vô. Thánh chỉ không cứu nổi lính của ta, triều đình không nuôinổi ngựa của ta, ta không nguyện liều mạng vì nó nữa. Ta muốn vượt qua ngọn núi kia, ta phải chiến một trận vì chính mình!”
Cảnh báo:
Cặp đôi chính: Tiêu Trì Dã x Thẩm Trạch Xuyên.
Có tuyến bách hợp, cũng là nhân vật quan trọng.
Công khốn nạn hơn mấy ca ca của các quyển trước.
Tác giả là đại ma vương không có phong cách văn chương, luyện tiết tấu.
Ta dập đầu lạy các vị đại gia đó, đọc văn án, đọc văn án (đọc kỹ văn án).
Tag: Cường cường, Cung đình hầu tước, Thuỷ chung duy nhất, Duyên trời tác hợpBiên tập: Mộc, Chu, Tessa
Cặp đôi chính: Tiêu Trì Dã – Thẩm Trạch Xuyên
Chàng Rể Quyền Thế (Phú đại gia ở rể) – Bùi Nguyên Minh
Bùi Nguyên Minh ở rể, ba năm trôi qua chẳng khác gì súc vật, bị dè bĩu coi khinh, bị làm nhục sai bảo.
Bỗng một ngày, có một người tìm anh và nói: “Cậu cả, Bùi thị có chuyện rồi, mời cậu trở lại chủ trì đại cục.”
Anh từ phế vật lật mình thành người thừa kế tỷ đô.
—-
Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn.
Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội.
Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”
Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.”
“Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.”
“Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.”
“Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.”
“Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.”
“Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả.
Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn.
Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?”
Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao?
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu
Hạ An Nhiên bị gả đi vì “xung hỉ”. Cô không cam lòng, nhưng không có cách nào phản kháng, cũng không thể bỏ trốn, đành dùng hạ sách ngu ngơ, giả xấu xí.
Cô chỉ thầm mong cái tên chồng trên danh nghĩa kia của mình sớm chết để cô thoát khỏi gông xiềng.
Nhưng mà cái người mà ai ai cũng nói tánh mạng nguy trong sớm tối, sống chết khó dò kia, lại bỗng nhiên biến thành một đại lão lạnh lùng, khét tiếng kinh thương?
Chưa hết, cô với người ta lại còn…không cẩn thận mà…lăn…
Hạ An Nhiên ôm lấy bụng, nhỏ bé cầu xin: Hiện tại muốn chạy, còn kịp không?
Lăng Mặc: Cảm ơn lời mời, người ở sân bay, đã bắt tại chỗ…
—
Thành phố Lô Hải, một trung tâm triển lãm nổi tiếng, đang tổ chức một hôn lễ hoành tráng.
Những khách mời có thể đến dự hôn lễ này đều là những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu, là con cái của những gia đình danh giá.
Giờ phút này chính là đoạn cao trào của hôn lễ nhất.
Cô dâu mặc váy cưới lệch vai, trên tay cầm bó hoa, từ bên ngoài hội trường, dọc theo con đường trải đầy cánh hoa hồng và sâm panh, bước từng bước đến trung tâm sân khấu.
Dựa theo đạo lý, chú rể hẳn là phải đợi cô dâu từ sớm rồi.
Nhưng bên trên sân khấu trơ trọi, chỉ có cô dâu và người chủ trì với vẻ mặt gượng gạo.
Những vị khách ngồi phía dưới không hề cảm thấy tình huống này không bình thường.
Người chủ trì trên sân khấu, nhiệt tình nói vài câu chúc mừng tân hôn.
“Chúc mừng Hạ An Nhiên tiểu thư và Lăng Mặc tiên sinh đã có thể tay trong tay đến với nhau trong ngày xuân này! Hai người thực sự là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc…”
Người chủ trì còn chưa kịp nói xong, một cơn gió thoảng qua.
Chiếc khăn che mặt của cô dâu Hạ An Nhiên bị hất văng ra, để lộ khuôn mặt xấu xí, sưng tấy khủng khiếp mà cho dù có trang điểm cao siêu đến mấy cũng không thể che được.
Ánh mắt của các vị khách mời rơi vào trên gương mặt Hạ An Nhiên, không khỏi hít một hơi.
Một vị khách thậm chí còn mất kiểm soát thốt lên.
“Đây…đây là đầu lợn sao?”