Lọc Truyện1748 bài viết tìm được
1748 bài viết tìm được
Nhân Thần
Tiểu sinh gặp tiên hồ, cơm dẻo thịt thơm, xin nếm ngay kẻo nguội.
Đoạt lấy hương hỏa thế gian, thụ ấn phong thần, vung tay múa bút luận năm tháng.
Thế nào là thần? Vốn không có thần, được nhiều người bái, đó chính là thần!
Còn người theo đuổi thần, kiếm còn bay…
Cửu Thiên
Thế nhân đều nói thành tiên tốt, thanh tâm quả dục chịu không được!
Xan phong ẩm lộ dù xuất trần, nào có gà cá ăn no bụng!
Thế nhân đều nói thành tiên tốt, kiều thê mỹ thiếp quên không được!
Khô tọa trong núi sống vạn cổ, không bằng già trong xuân mộng!
Thế nhân đều nói thành tiên tốt, sục sôi nghĩa khí không đổi được!
Không hỏi thế sự là con rùa, khoái ý ân cừu mới tiêu dao!
Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến
Chuyện xưa viết về một vị muội muội lên núi tu chân gặp được các loại sự kiện ly kỳ, cuối cùng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi ~
———————————
Giang Dạ Bạch, nữ nhi của kẻ giàu nhất thiên hạ, từ nhỏ không có mục tiêu gì, không có theo đuổi gì. Bởi vì mọi thứ chiếm được rất dễ dàng.
Sau lại đi vào Thục Sơn mới hiểu được mình nhỏ yếu, tính mệnh tùy thời đều có thể mất đi. Cố gắng sinh tồn, có điểm nét phác thảo tính cách dần dần trở nên cứng cỏi, dũng cảm, cho dù lại gian nan khốn cảnh, cô nương ấy cũng có thể cười đi đến cuối cùng!
Luôn cảm thấy cô nương này có chút ngốc nghếch.
Luôn lo lắng nàng bị người ta lừa, kỳ thật là nàng giả trư ăn thịt hổ!
Làm bộ như bị ức hiếp, kì thực ở trong bố cục từng bước đều lưu lại đường lui cho mình.
Chính là cảm tình luôn không thể khống chế, nàng vẫn là dần dần thích cái tên Cảnh Nguyên mà nàng cảm thấy thực dối trá kia, ở thời điểm cuối cùng tuyệt vọng, trong lòng nàng thậm chí còn có chút vi hi vọng, hi vọng hắn cuối cùng có thể cứu nàng.
—————————–
Nam chính nhìn như vô tình, kì thực thâm tình, thật sự là che giấu quá sâu.
Không nghĩ tới tất cả mọi việc đều là vì nữ chính, chỉ là vì một cái kết cục đã định .
Hắn trả giá rất nhiều, một mình vượt qua bao nhiêu gian nan.
Lại nhìn đến người kia vẫn là không thể nhận mặt, không thể yêu nhau, thậm chí chỉ có thể dùng thần sắc thật lãnh đạm đối đãi nàng.
Đợi cho đến cuối cùng mới dám đem lòng tràn đầy vui mừng tiết lộ ra.
———————————–
Nam phụ cũng cực kỳ thâm tình, nhưng tình cảm của hắn đến mức chấp mê mà nhập ma.
Luyện Kiếm
Vì kiếm, nhiều kẻ bỏ qua gia đình và sự nghiệp, vì việc nghĩa không chùn bước.
Vì kiếm, nhiều kẻ đánh mất đi lý trí, sa vào địa ngục.
Phong vân nổi lên, linh kiếm sinh ra, vì kiếm mà sinh, vì kiếm mà chết.
Thiếu niên Luyện Kiếm Sư ngang trời xuất thế. Dị hỏa dung thân, trở thành Luyện Kiếm Tông Sư.
Hắn rèn ra lưỡi kiếm sắc bén nhất từ xưa tới nay, vượt qua mọi chông gai, đi tới luyện kiếm đỉnh phong.
Bạch Cốt Đạo Cung
Niệm niệm như pháp, thần ý hóa Côn Luân.
Miểu miểu đạo cung, dưới bậc thông thiên tích bạch cốt.
… …
Ngàn năm trước, hắn hóa thân làm hoa, chim, cá, côn trùng, tránh né khắp nơi, không chỗ dung thân; trầm luân sau ngàn năm , từ trong luân hồi huyễn diệt trở về, hắn phong mang tuyệt thế, thiên hạ vô song.
Phong Ngự
Một tiểu binh ngay trên chiến trường, ngẫu nhiên dùng thân phận tạp dịch tiến vào thế giới người tu đạo, không cam lòng với cuộc sống bình thường, không cam lòng mạng sống bị khống chế, mặc cho hiểm nguy trùng trùng, ta tự cưỡi rồng đón gió, kiếm khiếu thiên hạ!
Tiên Môn
Ngay từ khi mới lọt lòng thì Lăng Tiểu Ngư đã phải mất mẫu thân cũng chẳng bao lâu sao lại chào tạm biệt phụ thân, cũng vì thế đã trở thành là một đứa trẻ kỳ lạ, trời sinh mang nhiều bí ẩn.
Nhưng khi sáu tuổi đã được cho nhập tiên môn, qua các bước nhận định ban đầu thì chỉ có tư chất thường thường bậc trung, tương lai sau này e chẳng có bao nhiêu thành tựu. Thế nhưng…
Mười sáu năm sau, tại Ngũ Kiếm Đài, thần quang hiển lộ, thái cực hiện hình, một chưởng bại thiên kiêu, chấn động năm mạch tiên môn.
Từ đây, mưa gió bắt đầu nổi lên. Nghĩa sư đồ ngỡ nặng như sơn, ngờ đâu lại chỉ nhẹ tựa lông hồng…
Kết giao ma nữ, sát hại thiên kiêu chính giáo, chốn Hình Đài lặng lẽ bước đi…
Thế nhân chú mục, Lăng Tiểu Ngư tay bị xiềng xích, mắt nhìn ân sư, hé môi lại chẳng thốt nổi thành câu. Mắt nhoè lệ, cam chịu đại hình…
“Sư phụ, kể từ hôm nay, Lăng Tiểu Ngư ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau gặp lại cũng sẽ coi như chưa từng quen biết”.
Kỳ Thiên Lộ
– Phần tiếp theo của truyện Phiêu Miểu Chi Lữ phần 1… Tần Tiểu Thiên tỉnh dậy, phát giác mình đã ngủ hai năm, hơn nữa trong biệt thự đã không còn ai, chỉ còn lại một người quản lý chăm sóc cho hắn, hắn đang đầy lửa giận, mở ra tin tức hình ảnh Trình Kiến Côn lưu lại, mới biết được nguyên lai ba người đã sớm tốt nghiệp, đi ra ngoại tinh lịch hiểm. Tần Tiểu Thiên từ trong cổ thần chi mộng đạt được rất nhiều tin tức, quyết định nhanh chóng tìm một tinh cầu tu luyện, sớm ngày liên lạc được với nhân thủ năng lực của nguyên giới, thử bước lên một con đường tu luyện chưa bao giờ nghe thấy. Nhưng lúc này, nguyên giới bởi vì nguyên giới chi chủ Lý Cường biến mất, đã bị cường địch xâm lấn chưa từng có trước đó…
– Hiệt tuyến. Tần Tiểu Thiên vừa mới lộ ra thân ảnh từ trong truyền tống trận, đã bị những tập kích phô thiên cái địa đả kích tụ tập trên người, tinh liên trong cơ thể hắn chỉ còn kịp bảo vệ thân thể, trơ mắt nhìn mười mấy người tu chân bị đánh chết, nhất thời đã bị lực đánh sâu thật lớn.
– “Cút!” Tinh thị liên điên cuồng dũng xuất, trong chớp mắt đã đem phương viên trăm dặm bao vây. Không ai biết Tần Tiểu Thiên làm sao công kích, chỉ có thể chứng kiến một vòng sóng gợn di động rất nhanh. Phàm là Ba Nạp nhân bị sóng gợn chạm đến, toàn bộ hóa thành tro tàn. Một kích của tinh thị liên, làm cho người tu chân trong truyền tống trận trợn mắt há hốc mồm…
Nghịch Thuỷ Hàn
– Trên thế gian này sợ rằng không có người nào lại gấp gáp hơn hắn nữa. Ngay bản thân hắn từ trước đến nay cũng chưa từng gặp phải trường hợp vội vàng đến như vậy.
– Con ngựa đang cưỡi đã là thớt ngựa thứ tư rồi. Trên đường chạy đến đây hắn đã cưỡi gục ba thớt tuấn mã, cứ mỗi lần chạy khoảng một trăm năm mươi dặm là ngựa lại mệt khuỵu chân ngã lăn sang bên đường. Nhưng hắn vẫn không dừng lại để thở lấy một hơi. Chỉ là hiện tại đã gần suối Hổ Vĩ rồi.
– Ngựa này của hắn cũng tựa như sắp lướt qua chiếc giếng bên cạnh đường kia, nhưng mới chạy tới cách tầm một trượng ngựa đột nhiên dừng lại. Một tràng tiếng tay áo phất gió vù vù nổi lên hắn đã lướt đến bên cạnh giếng nước. Múc một thùng nước, hắn nhúng cả cái đầu trọc bóng loáng của mình ngập vào trong đó, rồi sau đấy mới múc một bầu nước đưa lên miệng uống ừng ực. Hắn luôn luôn không hiểu tại sao các vị ca ca trên trại lại phải đào một cái giếng ở đây, đến hiện tại thì hắn mới hiểu rõ một giếng nước nơi đây đối với những người đang chạy cuống cuồng trên đường quý giá đến nhường nào!
Ta Là Đại Pháp Sư
– Đầu đau quá a, ta cảm thấy đỉnh đầu như một cái bao lớn, cảm giác đau khổ không thể nói nên lời. Ai còn thảm hại hơn ta? đang đi trên đường lại bị sét đánh trúng, mà rõ ràng trời đất còn đang sáng choang, thảm thật. Ta nhìn lại y phục bên duới, cũng may bộ y phục hàng hiệu mất công làm lụng hơn tháng trời mới mua được không chút tổn hại, bằng không tổn hại thật lớn đây.
– Sau khi tự xem lại mình, ta nhìn xung quanh, lão thiên của ta, đây là đâu?, ta rõ ràng trước cửa nhà bị sét đánh trúng, sao hiện tại trước mắt lại là chốn hoang vu không người? Ta đang mơ, chắc chắn vậy rồi, bị sét đánh trúng mà không có chút thương tổn sao? đây chỉ là giấc mộng.
– Ta đang tự nói với mình thì một âm thanh kinh thiên động địa dọa ta sợ đến nhẩy dựng lên “Đáng ghét, dám phá hỏng giấc mộng đẹp của lão tử ta, không biết ta là đệ nhất ác nam của trường trung học sao?” Đột nhiên, hai nhân ảnh tự nhiên xuất hiện trước mặt ta, lại dọa ra giật mình lần nữa.
Ta liền chửi mắng một hồi, sau khi thư thái, nhìn lại hóa ra người phá hỏng giấc mơ đẹp của ta lại là hai lão gia hỏa. Ôi chao? nhìn hai lão gia hỏa này xem, y phục thì quái đản, râu thì quá rậm rạp, khuôn mặt lại hiện vẻ cổ quái, hiển nhiên đã lĩnh giáo bảnh lĩnh chửi nguời của bổn nhân.Hahaha, đáng đời, ai bảo nguơi khi không tự nhiên đến, trêu tức vào đệ nhất ác nam trường trung học ta.
– Lão già râu dài mở mồm “hỗn tiểu tử, sao ngươi có thể xuyên qua kết giới của ta? nói mau.” Kết giới? cái quái gì đây? ta dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hai lão già này, hiển nhiên đầu óc hai lão có chút vấn đề, khả năng là chứng si ngốc của tuổi già, bổn nhân chính là yêu già thương trẻ, thôi vậy, bỏ qua cho lão. Lão già râu đỏ đột nhiên nói “Xú tiểu tử, ngươi suy nghĩ lung tung gì vậy, cái gì? Ai mắc chứng si ngốc tuổi già?” Gì? sao lão biết?
– Đột nhiên đầu ta đau đớn, trước mắt ta chỉ thấy một mầu đen tối, ẩn ước ta nghe lão gia hỏa nói “tiểu tử này quá kì quái, mang hắn về nghiên cứu sau.” Hôm nay còn tồi tệ hơn, ngay cả trong giấc mộng còn bị bắt nạt, trước khi ý thức hoàn toàn tiêu thất, ta oán giận nghĩ. Lúc này ta không biết định mệnh của mình đã thay đổi từ đây.