Tiên Hiệp87 bài viết tìm được
87 bài viết tìm được
Đấu La Đại Lục 2
Đấu La Đại Lục 2 – Tuyệt Thế Đường Môn – Nơi đây không có ma pháp, không có đấu khí, cũng không có võ thuật, chỉ có duy nhất thứ gọi là Vũ Hồn. Trên mảnh đất Đấu La Đại Lục, Đường Môn sau vạn năm huy hoàng đã bắt đầu bước vào con đường suy thoái. Một lớp anh tài mới xuất hiện, liệu thế hệ Sử Lai Khắc Thất Quái mới này có chấn hưng được Đường Môn hay không? Bản anh hùng ca về Đường Môn khi xưa có thể tái hiện một lần nữa hay không?
– Bản thân có Bách vạn niên hồn thú, tay cầm thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh của Tử Linh Thánh Pháp Thần, khi hắn xuất hiện liền tiếp thêm một luồng sinh khí mới cho Đường Môn đã suy yếu. Tất cả bí ẩn dần dần hé mở…
Liệu ám khí Đường Môn có thể lại một lần nữa danh chấn thiên hạ không? Huy hoàng của Đường Môn khi xưa phải chăng còn có thể tái hiện? Mọi thứ đều nằm ở đây – Tuyệt Thế Đường Môn.
Võ Hiệp Chi Bắt Cóc Vạn Giới
Xuyên qua thế giới võ hiệp, đạt được vũ trụ mạnh nhất hệ thống, từ đây tại bắt cóc vạn giới mỹ nữ con đường bên trên, một đi không trở lại. Thần tiên tỷ tỷ Vương Ngữ Yên? Trói lại! Âm dương gia đại Thiếu Tư Mệnh? Liên quan Đông quân, Nguyệt Thần cùng một chỗ trói lại! Đạo gia Thiên Tông Hiểu Mộng? Oa, chân chơi năm series, nhất định phải trói lại! … … Từng cái mỹ nữ rơi vào trong tay, đến cuối cùng, Địa Cầu đã không thể ngăn cản Lăng Tiêu bắt cóc con đường, hắn dứt khoát xông lên Thiên Đình, xông ra Vũ Trụ Hồng Hoang. Ngọc Đế, muội muội của ngươi, nữ nhi, lão bà đều bị bắt cóc, thức thời, liền đem cái này Ngọc Hoàng đại đế long ỷ, cho lão tử ngồi một chút! Nguyên Thủy, thông thiên, thái thượng, các ngươi tất cả nữ đồ đệ đều trên tay ta, nhanh đi đem Tây Phương giáo cho hết diệt! Cái gì? Các mỹ nữ sẽ không thần phục với ta? * Ủng hộ cvt đậu, phiếu, châu … sẽ bạo chương!!!!
Ta Không Làm Quỷ Đế
Ta không làm Quỷ Đế, bởi vì ta sợ quỷ! Người khác trang bức dựa vào liều cha, mà ta liền rất linh tính, ta dựa vào đời trước cứu vớt thế giới. Trần Nhất Phàm đời trước là một cái ngưu bức hống hống đại tu sĩ, bởi vì cứu vớt thế giới, công đức vô lượng, thiên đạo đặc biệt ban thưởng bổ trống chỗ Phong Đô Đại Đế chức, nhưng mà, hắn treo, tiền nhiệm cùng ngày liền treo. Tàn hồn chuyển sinh làm một nhát như chuột, mười phần sợ quỷ phàm nhân. Bởi vì sợ quỷ, Địa Phủ Diêm Vương các lão gia mỗi lần cho hắn báo mộng, đều lấy rối loạn kết thúc, thẳng đến hắn 16 tuổi năm đó, Diêm Vương nhóm cuối cùng đem dốc hết tâm huyết hợp lực chế tạo Quỷ Đế dưỡng thành hệ thống đưa đến Trần Nhất Phàm trong tay. Từ đây, sợ quỷ Trần Nhất Phàm đi lên một đầu không thể không cùng bọn quỷ quái tiếp xúc thân mật con đường.
Đế Hoàng Mạnh Nhất
Bạn đang đọc truyện Đế Hoàng Mạnh Nhất tại website Tamlinh247.com.vn
Tác giả: Yudy Tang (Miraxi1) Tần Quân thế mà lại xuyên không, đen đủi là hắn hóa thành một hoàng tử bị hắt hủi, trong cơn tuyệt vọng thì lão thiên cho hắn một món quà cực lớn – Thần Thoại Hệ Thống! Nắm giữ trong tay khả năng triệu hoán bất cứ nhân vật Thần Thoại nào! Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, Nhất Côn tách thiên địa! Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ, thiên nhãn thấu hư vô! Như Lai Phật Tổ Chưởng Trung Phật Quốc, vô nhân năng đào! Họa quốc ương dân Tô Đát Kỷ, Tu Hoa bế nguyệt Hằng Nga Tiên Tử, hỏa bạo Thiết Phiến Công Chúa, Tam Thánh Mẫu… Tại Thần Ma Thế Giới, trở thành Thần Hoàng!
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong
“Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước thì phải góp sức cho đất nước, rong ruổi chiến trường, bảo vệ quốc gia, sao có thể hưởng thụ? Tiểu Phàm, con xuống núi thì gia nhập quân Thiên Sách đi. Với năng lực của con, con tuyệt đối có thể dẫn quân Thiên Sách chấn hưng tên tuổi, đánh cho các nước địch không dám xâm phạm ranh giới Trung Quốc chúng ta nữa. Đến lúc đó, con chính là chiến thần thế hệ mới của Trung Quốc chúng ta, trở thành anh hùng được muôn dân kính trọng và ngưỡng mộ, tốt biết bao nhiêu!” Tiếp đó, một giọng nói to như chuông đồng vang lên. Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, gương mặt rắn rỏi đứng đó, tỏa ra uy thế thiết huyết tràn đầy cảm giác áp lực, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn thanh niên.
Truyền Thuyết Đế Tôn
Bên trong nội điện, một nam tử trung niên thân mặc y phục màu vàng sáng đang chắp tay đứng, hắn có gương mặt kiên nghị, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm, rõ ràng có địa vị cao, mà sau lưng của hắn thì ẩn ẩn có khí tức bốc lên, tựa như lửa cháy lại như sấm dậy, phát ra tiếng nổ vang trầm thấp. Chẳng qua, nếu như nhìn về phía cánh tay phải của hắn thì sẽ phát hiện nó trống không, bởi vì đã cụt một tay. Còn có một mỹ phụ vận cung trang đứng bên cạnh hắn, nàng có thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp lại thong dong, bất quá trên mặt nàng vẫn lộ ra vẻ suy yếu nhợt nhạt. Mà lúc này, dù bản thân có địa vị không thấp, nhưng trên gương mặt của hai người đều có phần lo lắng bất an, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy ở trên giường có một thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi xếp bằng, thân hình của thiếu niên có vẻ gầy gò, hai mắt nhắm nghiền, trên gương mặt non nớt đáng lẽ nên có vẻ sáng sủa phấn chấn của một thiếu niên, ấy thế mà vẫn bị một cỗ huyết khí quấn quanh.
Tuyệt Đại Long Y
Triệu Lâm xách hoa quả, đứng ở ngoài cửa, người như bị sét đánh. “Thích không? Có phải ngon lành hơn bạn trai vô dụng kia của em gấp trăm lần không? “Đáng ghét, không phải đã nói không được nhắc tới hân ta rồi sao?” Triệu Lâm đỏ mắt đá văng cánh cửa lớn: “Vương Vũ, tao ĐCMM, mày dám dụ dỗ bạn gái tao?” “Dụ dỗ cô ấy thì sao?”, Vương Vũ bị dọa nhảy dựng cả lên, tức giận trả lời.
Thỉnh Công Tử Trảm Yêu
Lồng lộng nhân gian, cửu thiên thập địa.
Thế gian phồn hoa, vui sướng tu tiên.
Làm Sở Lương mở mắt ra phát hiện mình trở thành một tên phái Thục Sơn đệ tử, cũng người mang một tôn kỳ dị bảo tháp… Từ đó liền bước lên một đầu chưa từng thiết tưởng con đường.
Tam thập lục phong thần yên khởi, bát thiên lý ngoại trảm long hoàn!
…
“Thỉnh công tử chém yêu!”
Cảnh giới: Đoán Thể, Ngưng Khí, Thần Ý, Kim Đan, Ngũ Hành, Pháp Thể, Vấn Đạo, Thiên Nguyên, Thông Huyền.
Nghịch Thuỷ Hàn
– Trên thế gian này sợ rằng không có người nào lại gấp gáp hơn hắn nữa. Ngay bản thân hắn từ trước đến nay cũng chưa từng gặp phải trường hợp vội vàng đến như vậy.
– Con ngựa đang cưỡi đã là thớt ngựa thứ tư rồi. Trên đường chạy đến đây hắn đã cưỡi gục ba thớt tuấn mã, cứ mỗi lần chạy khoảng một trăm năm mươi dặm là ngựa lại mệt khuỵu chân ngã lăn sang bên đường. Nhưng hắn vẫn không dừng lại để thở lấy một hơi. Chỉ là hiện tại đã gần suối Hổ Vĩ rồi.
– Ngựa này của hắn cũng tựa như sắp lướt qua chiếc giếng bên cạnh đường kia, nhưng mới chạy tới cách tầm một trượng ngựa đột nhiên dừng lại. Một tràng tiếng tay áo phất gió vù vù nổi lên hắn đã lướt đến bên cạnh giếng nước. Múc một thùng nước, hắn nhúng cả cái đầu trọc bóng loáng của mình ngập vào trong đó, rồi sau đấy mới múc một bầu nước đưa lên miệng uống ừng ực. Hắn luôn luôn không hiểu tại sao các vị ca ca trên trại lại phải đào một cái giếng ở đây, đến hiện tại thì hắn mới hiểu rõ một giếng nước nơi đây đối với những người đang chạy cuống cuồng trên đường quý giá đến nhường nào!
Chúng Thần Chi Nguyên
– Dương Thanh Dao vén chăn lên, quan tâm nói: “Mộng Thần mau vào đi, kẻo bị cảm lạnh.” Lục Mộng Thần đáp ứng một tiếng, chui vào trong chăn. Dương Thanh Dao cũng chầm chậm trút bỏ y phục, trên người chỉ còn lại một chiếc yếm. Làn da trắng như tuyết lộ ra, nàng khẽ sờ vào người, thầm thở dài, lòng nghĩ đến đêm nay phải đem chung thân giao cho một nam nhân, dẫu sao đây là nàng tự nguyện, đối với Mộng Thần nàng phát hiện càng lúc càng yêu hắn nhiều hơn.
Lục Mộng Thần nằm trên giường, nhìn về thân thể mỹ lệ tuyết bạch đó, trong đầu đột nhiên nhớ đến mây mù ở đỉnh núi Mộng Thần, là thanh khiết, là ẩn hiện như vậy…Dương Thanh Dao cũng vào trong chăn, nằm xuống. Giữa hai người lại xuất hiện màn kịch ban nãy, không ai lên tiếng, nhất thời chỉ là một khoảng tĩnh lặng.
Dương Thanh Dao có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã như hươu nhỏ nhảy loạn. Nàng đưa mắt nhìn Lục Mộng Thần, trong lòng thầm nói: Lục Mộng Thần, thiếp là thê tử của chàng, tại sao chàng không thể chủ động một chút chứ? Đợi một hồi, Dương Thanh Dao cảm thấy không thể cứ như vậy, xem ra bản thân nhất thiết phải chủ động xuất kích, có lẽ Mộng Thần tờ giấy trắng này chút hoa văn cũng không có, chẳng ngờ lại cần nàng dụng tâm để in ấn ký lên sinh mệnh.
Dương Thanh Dao trước tiên trút bỏ chiếc yếm xuống, toàn thân trần trụi nghiêng mình ôm lấy cơ thể Lục Mộng Thần. Sau đó dịu dàng nói: “Mộng Thần, thiếp giúp chàng cởi khố ra, tiếp theo chúng ta thực hiện điểm thứ hai trong quy củ giữa phu thê, được không?”