Quân Sự15 bài viết tìm được
15 bài viết tìm được
Tào Tặc
– Tào Bằng là một cảnh sát, sau khi phá án được vinh danh anh hùng, không ngờ kẻ phản bội trong vụ án đó lại chính là bạn thân mình, rồi bị bắn chết. Hắn trọng sinh vào nhà họ Tào thời Tam Quốc. Thử hỏi, như Khổng Tử nói thì có nên tiếp tục sống làm kẻ chính trực như kiếp trước rồi bị phản bội bởi kẻ thân, hay được trọng sinh vào thời loạn lạc là một may mắn cần phải biết nắm giữ?
Giữa thời tam quốc với bao anh hùng hào kiệt, nhân sĩ mưu cao, tác giả khắc họa nhân vật Tào Bằng chỉ là một kẻ tầm thường: văn không đặc biệt mà võ cũng không xuất chúng. Hắn không phải là một kẻ dũng mãnh vô địch vì đã có Lữ Bố, Triệu Vân, ai có thể hơn ; hắn không phải là một kẻ thông minh xuất chúng mưu lược tài giỏi vì đã có Khổng Minh, Bàng Thống, ai có thể bằng ; cũng không phải kẻ tham vọng lập bá nghiệp vì đã có Lưu Bị, Tào Tháo. Hắn chỉ có một điểm hơn bất kỳ ai thời ấy, một kẻ biết trước tất cả. Chính nhờ cái hơn người đó mà hắn đã từng bước đưa bản thân mình ngoi lên vị trí cao trong thời đại loạn lạc đó.
« Chẳng ngay thẳng mà sống thì chỉ là vì may mắn tránh khỏi họa mà thôi »… Nhưng may mắn có thực sự chỉ là do trời, hay tất cả đều trong sự tính toán tiên liệu của Tào Bằng ? Các bạn hãy cùng với nhóm dịch dõi theo từng bước chân của Tào Bằng trong thời đại loạn lạc này nhé. Truyện được chấm với 9.3 điểm với 2824 người bình chọn trên quidian, luôn đứng trong top lịch sử quân sự.
Chuế Tế
‘- Sự đối lập mà hài hòa gần như hoàn hảo.Nhân vật chính hưởng thụ nhân sinh, mọi việc đến đi tùy duyên, do đã trải qua một kiếp người nên có tâm cảnh thanh tĩnh, khí chất nội liễm, có cái nhìn khoáng đạt nhân sinh, đối với tri kỷ biết dùng chân tình đối đãi, đối với kẻ xác định là thù địch (ngu và tỏ ra nguy hiểm)thì ra tay không hề lưu tình.
Cái hay của truyện cách nằm ở cách sắp xếp tình huống, cốt truyện và diễn biến nội tâm của nhân vật, Ninh Nghị là nhân vật trung tâm, vừa là Giang Ninh đệ nhất tài tử vừa là Huyết thủ nhân đồ ra tay quyết tuyệt nhưng không khiến người đọc như tôi cảm thấy mâu thuẫn, thổi phồng (dù thơ văn của NN toàn đi chôm, còn lúc chiến đấu nhiều lúc may mắn) .
Rồi sự hài hòa và pha phần hài hước về một bậc trí giả nhìn thấu lòng nhân gian.
Một sự đối lập mà hài hòa nữa là tình yêu của nhân vật chính. Ninh Nghị vừa là một người chân tình chung thủy, nhưng lại cũng là một gã lãng tử đa tình phong lưu.Ở Tô gia là một người chồng “biết điều” đứng sau lưng Tô Đàn Nhi hậu thuẫn cho nàng, không câu nệ thái độ người ngoài đối xử với người ở rể.
Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
– Trần Nguyên xuyên không đến triều đại nhà Tống, nhập thân vào trên thân thể của Trần Thế Mỹ.
Việc hắn nghĩ đến đầu tiên không phải là cải biến vận mệnh của Đại Tống, mà là cải biến vận mệnh của mình. Hắn không muốn làm Trạng Nguyên, càng không muốn làm Phò Mã, hắn chỉ muốn né tránh Bao Chửng thật xa, an ổn làm một chút kinh doanh, để cho mình có thể hạnh phúc mà sống đến chết già.
Nhưng lão trời già có đôi khi rất càn quấy, ngươi muốn hắn không cho ngươi, ngươi không muốn hắn lại vẫn cứ nhét vào trong ngực ngươi.
Giang hồ, cửa hàng, quan trường, giống như một cái vòng xoáy hút Trần Nguyên tới những chỗ mà hắn không muốn đi.
Trạng Nguyên vẫn rơi vào trên đầu Trần Nguyên, công chúa cũng yêu hắn đến hết thuốc chữa luôn.
Thôi, đã như vậy, thì chỉ có thể đón dao cầu của Bao Chửng, làm một cái “Phò Mã Trâu Bò Nhất Lịch Sử”.
Tầm Tần Ký
– Hạng Thiếu Long là một con người có khả năng quyết đoán, sự thông minh, và còn rất đa tình.Khiến cho độc giả luôn rất hài lòng về những hành động, cách sử lý của nhân vật, không hề gây ức chế.rn
Khi đọc đến những trang truyện cuối cùng mình quả thật rất khâm phục Huỳnh Dị,bằng việc áp dụng tư duy logic vào truyện, Huỳnh Dị đã khiến độc giả cảm thấy những tình tiết của truyện vô cùng hợp lý rất giống những gì sách sử ghi lại mặc dù đây là một câu truyện kể về một người từ tương lại trở về quá khứ.
Người đọc có cảm giác hình như có một Hạng Thiếu Long bằng xương bằng thịt thật đã từ tương lai trở về quá khứ thật.Đây chính là sự tài tình của Huỳnh Dị.
Lý Trị Ngươi Chớ Kinh Sợ
Giới thiêu tân thư của Đại Thần: Tặc Mi Thử NhãnTiện tay nhất họa chính là một kiện lợi quốc lợi dân vật thần kỳ… nhưng ta chỉ muốn loại này nhàn nhã lười biếng nằm sưởi nắng trong hậu viện…
Cực Phẩm Vạn Tuế Gia
Vượt qua Đại Hạ trở thành hoàng đế, trước tiên đạp đổ Tiêu thục phi, từ đó nhà ở màn giường, say mê 3000 mỹ nữ. Nhưng quyền thần lộng quyền, quốc khố trống rỗng, dị tộc nhìn chằm chằm vấn đề theo nhau mà đến. Tần Vân, đành phải nhấc lên đồ đao, thành làm một đời Bạo Quân! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Dịch Đỉnh
– Người mang long khí, nhân đạo tổng cương
Một lần ngoài ý muốn, hắn mang theo một linh hồn vỡ nát, về thế giới này mười tám năm trước, khi đó, giang sơn như vẽ, quần hùng tranh giành, mặt đất bao la, cuộc đời thăng trầm?
Nương tựa theo Long khí bí thuật, đột phá mệnh cách, muốn đi kia “Dịch Đỉnh” chi sự.
Hán Mạt Thiên Tử
– Xuyên qua thời không, hồn về Hán Mạt, tỉnh lại sau giấc ngủ thành Hoàng Đế, cái này có thể có, chỉ là người hoàng đế này tình cảnh có vẻ như cùng nói cẩn thận không giống nhau lắm
Ở ngoài có chư hầu liệt thổ biên giới, Sơn Hà phá nát, bên trong có Loạn Thần cưỡng bức, không được tự do
Lưu Hiệp biểu thị áp lực rất lớn, vì thay đổi chính mình vận mệnh bi thảm, vì có thể hưởng thụ Đế Vương nên có đãi ngộ
Lưu Hiệp cảm giác mình nên đụng một cái, danh thần dũng tướng, nhất định phải có, Tam Cung Lục Viện…
Khặc khặc, cái này có thể có, nói chung, đây là một con rối Hoàng Đế từng bước một quật khởi cố sự
Cương Thiết Hoàng Triều
– Một ngành kỹ thuật cẩu mang theo khoa học kỹ thuật tinh thạch trở lại cổ đại, thân là hoàng tử hắn không muốn tranh bá, không muốn xấu bụng, chỉ muốn bảo vệ hắn mảnh đất nhỏ các loại điền, làm làm công nghiệp, ăn no chờ chết.
Tam Quốc Tiểu Thuật Sĩ
– Thổ hào thuật sĩ Vương Bảo Ngọc chuyển kiếp đến Tam Quốc, chỉ muốn như thế nào trở lại hiện đại hắn, cũng không muốn bởi vì đã biết chỉ con bướm nhỏ phiến mấy cái cánh liền thay đổi lịch sử, Tam Cố Mao Lư, thuyền cỏ mượn tên, lửa đốt Xích Bích, bất học vô thuật chỉ nhìn qua « Tam Quốc Diễn Nghĩa » Vương Bảo Ngọc quyết định phải tuân theo lịch sử phát triển, vì vậy,
Tam Quốc loạn, Sử Học Gia khóc…