Ngôn Tình37 bài viết tìm được
37 bài viết tìm được
Tiên Đế Trùng Sinh
Tiên Đế tung hoành ngang dọc khắp vũ trụ – Diệp Thành bị rơi xuống thiên kiếp, trùng sinh về Địa Cầu lúc mình 20 tuổi.
Kiếp trước anh có gia cảnh tầm thường, vợ chưa cưới hãm hại, bị tình địch xúc phạm, đối mặt với cường quyền, anh chỉ có thể cúi đầu, mẹ bị mất tích, anh bất lực đứng nhìn, bố gặp tình cảnh bi thảm, anh cũng không có cách nào thay đổi.
Nhưng bây giờ, Tiên Đế quay trở lại, tất cả nỗi đau khổ đã gặp trước kia, anh sẽ bắt kẻ địch trả giá gấp trăm nghìn lần, để sự bất công trên thế giới này đều tiêu tan theo mây khói.
Tuyệt Sắc Khuynh Thành
“Tuyệt sắc khuynh thành” là một câu chuyện giàu tình tiết hấp dẫn, với những diễn biến nội tâm phong phú và một giọng văn giàu xúc cảm. Giọng văn của Phi Yên có lúc nhẹ nhàng sâu lắng, lúc thấm đẫm bi thương. Những đoạn xuất sắc nhất của Phi Yên là những đoạn miêu tả nội tâm nhân vật, có thể thấy tác giả đã dồn rất nhiều tâm huyết cũng như tình cảm của bản thân vào từng câu chữ. Vì vậy khi đọc văn của Phi Yên người ta rất dễ dàng đồng cảm.
Điểm thành công nhất của Phi Yên là đã xây dựng được những nhân vật vô cùng hấp dẫn, có một đời sống nội tâm rõ nét và nổi bật. Đọc “Tuyệt sắc khuynh thành” có thể thấy tình cảm sâu sắc của tác giả dành cho những số phận éo le đặc biệt là số phận của những người phụ nữ. Như một ý trong tác phẩm chị đã viết:
Đứng trước những người đàn ông, xét cho đến cùng phụ nữ luôn là phái yếu, rất dễ dàng bị tổn thương, nhưng đứng trước xã hội, đứng trước cuộc đời, họ lại phải chịu những gánh nặng trách nhiệm ngang bằng thậm chí có khi còn lớn hơn của nam giới.
Phi Yên:
Là tác giả best seller của Trung Quốc. Phi Yên cô độc lang thang trong rừng câu chữ, cô đơn dựng nên những giấc mộng đổ nát. Tiểu thuyết của Phi Yên miêu tả những quãng đời bi thương nhất của con người, chạm đến những cảm xúc đau buồn nhất, tuy nhiên Phi Yên cũng luôn dùng con mắt trong sáng và trái tim yêu thương để lắng nghe cuộc sống, khám phá thế giới, tìm ánh sáng trong bóng tối, cho hy vọng rực lên giữa chốn hoang tàn.
Ω
Với Lục Vị Hy – cô tiếp viên của hộp đêm Tuyệt sắc khuynh thành, cuộc sống chỉ gồm ba phần: Một phần ba thời gian chịu sự sỉ nhục, một phần ba thời gian chờ đợi sự sỉ nhục, một phần ba còn lại dùng để hóa giải những tổn thương do sỉ nhục gây ra.
Năm cô hai mươi mốt tuổi, bàn tay số phận bắt đầu chạm đến. Không phải câu chuyện lãng mạn về một con chim sẻ hóa thành phượng hoàng, cô quay về thế giới thượng lưu mình đã từng rời bỏ, ân oán tình thù chồng lấp lên nhau, mưu toan bẫy rập cuối cùng cũng vô hiệu trước sự nghiệt ngã của thời gian và số mệnh. Chỉ còn tình yêu ở lại, “Phải nhớ rằng bản thân sự sinh tồn cũng chính là một loại thắng lợi, anh đợi em ở đây…”.
Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Quản lý của một bảo tàng ở thế kỷ 21 xuyên không trở thành Vương Phi “dâm đãng”, Vương Gia bạo lực hoàn thành đêm động phòng xong liền cấm túc nàng.
Bốn năm liền hề đoái hoài, cho đến một ngày lương tâm trỗi dậy, vương gia ý định đi thăm Vương Phi. Nhưng vừa vào trong viện liền nhìn thấy một đứa trẻ 3 tuổi, còn Vương Phi, vốn tưởng phải xanh xao vàng vọt, nhưng lại trắng trẻo xinh đẹp.
“Đứa trẻ này là con ai?”
“Cần ngươi quản?”
“Phu nhân, ta sai rồi, là ta trách nhầm nàng!”
Vân Quán Ninh bị đau mà tỉnh lại.
Tiếng thở dốc của một nam nhân vang lên bên tai, nàng cố gắng mở mắt ra…
Đúng lúc đối diện trực tiếp với đôi mắt màu đỏ tươi của nam nhân, trong ánh mắt đó chỉ có sự chán ghét và căm hận.
Nàng! Xuyên không rồi?
Nàng vốn là một nhân viên công tác của Viện bảo tàng Quốc gia, đêm nay là ca trực đêm của nàng.
Chỉ vừa mấy phút trước thôi, nàng còn đang lau chùi một chiếc vòng tay bạch ngọc.
Đột nhiên, trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, một giọt máu từ đầu ngón tay chảy ra.
Chiếc vòng tay bạch ngọc kia nhanh chóng hấp thụ giọt máu của nàng, ngay sau đó phát ra một tia sáng chói mắt.
Nàng bị bao phủ bởi ánh sáng ấy, trong nháy mắt thì biến mất trong viện bảo tàng.
Sau khi tỉnh lại, thế nhưng nàng lại bị một nam nhân thối đè trên giường làm vận động?
Hơn nữa, tư thế này nhục nhã quá…!Nàng giống như một công cụ để nam nhân này phát tiết, hoàn toàn không giống một thê tử vừa mới cưới của hắn.
Quả thực là một ngày chó chết!
Vân Quán Ninh sửng sốt một chút, sau đó kịch liệt chống cự lại: “Cút đi! Nam nhân thối! Ngươi muốn chết đúng không?”
Chiến Thần Phong Vân
Anh gây tội, em ngồi tù
Bị cả gia tộc quay lưng, đến cả bố mẹ cũng từ.
Hơn 15 năm sau – khi anh là chiến thần số một thế giới thì cả gia tộc giờ đây mới nhớ tới anh, quỳ luỵ xin anh, Thật nực cười
—
Thành phố Lâm Hải, sân bay quốc tết
Sân bay là nơi luôn náo nhiệt ồn
ào, hôm nay một bóng khách du lịch
cũng không có, tiếng kim rơi cũng có
thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ có hàng ngàn người mặc quân
phục đem cả súng thật, đạn thật đang
ngẩng đầu mong chờ.
“Khu thứ nhất, xử lý xong!”
“Khu thứ hai, xử lý xong!”
Đại tá ‘Cô Lang, trên cầu vai có hai
vạch ba sao, nghe xong báo cáo thì thở
phào nhẹ nhõm.
“Sân bay đã được dọn dẹp sạch sẽ,
mời Diệp soái xuống máy bay”
Diệp Huyền Tần vụi tắt điếu xì gà
trong tay, chậm rãi bước xuống máy
bay tư nhân.
Anh ấy mặc áo khoác da, từng cơn
gió lạnh xào xạc, vẻ mặt lãnh đạm,
nhưng không tỏ ra kiêu căng.
Hào quang của một vị vương giả
Cường Đại Chiến Y
Mười năm trước, một âm mưu lớn nhắm vào nhà họ Giang, cả gia đình bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn.
Giang Cung Tuấn may mắn được một cô gái cứu thoát khỏi bể lửa.
Giang Cung Tuấn dốc lòng khổ luyện, trở thành một chiến tướng oai phong lẫm liệt.
Nhưng Đường Sở Vi vì trận lửa năm đó mà dung nhan bị hủy hoại, làm trò cười khắp thành phố Tử Đằng.
Giang Cung Tuấn gánh vác trách nhiệm bảo vệ non sông, lại muốn che chở cô gái hiền lương ấy.
Oán trả… Ơn đền.
Anh quay lại Tử Đằng chấp nhận ở rể nhà họ Đường….
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu
Hạ An Nhiên bị gả đi vì “xung hỉ”. Cô không cam lòng, nhưng không có cách nào phản kháng, cũng không thể bỏ trốn, đành dùng hạ sách ngu ngơ, giả xấu xí.
Cô chỉ thầm mong cái tên chồng trên danh nghĩa kia của mình sớm chết để cô thoát khỏi gông xiềng.
Nhưng mà cái người mà ai ai cũng nói tánh mạng nguy trong sớm tối, sống chết khó dò kia, lại bỗng nhiên biến thành một đại lão lạnh lùng, khét tiếng kinh thương?
Chưa hết, cô với người ta lại còn…không cẩn thận mà…lăn…
Hạ An Nhiên ôm lấy bụng, nhỏ bé cầu xin: Hiện tại muốn chạy, còn kịp không?
Lăng Mặc: Cảm ơn lời mời, người ở sân bay, đã bắt tại chỗ…
—
Thành phố Lô Hải, một trung tâm triển lãm nổi tiếng, đang tổ chức một hôn lễ hoành tráng.
Những khách mời có thể đến dự hôn lễ này đều là những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu, là con cái của những gia đình danh giá.
Giờ phút này chính là đoạn cao trào của hôn lễ nhất.
Cô dâu mặc váy cưới lệch vai, trên tay cầm bó hoa, từ bên ngoài hội trường, dọc theo con đường trải đầy cánh hoa hồng và sâm panh, bước từng bước đến trung tâm sân khấu.
Dựa theo đạo lý, chú rể hẳn là phải đợi cô dâu từ sớm rồi.
Nhưng bên trên sân khấu trơ trọi, chỉ có cô dâu và người chủ trì với vẻ mặt gượng gạo.
Những vị khách ngồi phía dưới không hề cảm thấy tình huống này không bình thường.
Người chủ trì trên sân khấu, nhiệt tình nói vài câu chúc mừng tân hôn.
“Chúc mừng Hạ An Nhiên tiểu thư và Lăng Mặc tiên sinh đã có thể tay trong tay đến với nhau trong ngày xuân này! Hai người thực sự là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc…”
Người chủ trì còn chưa kịp nói xong, một cơn gió thoảng qua.
Chiếc khăn che mặt của cô dâu Hạ An Nhiên bị hất văng ra, để lộ khuôn mặt xấu xí, sưng tấy khủng khiếp mà cho dù có trang điểm cao siêu đến mấy cũng không thể che được.
Ánh mắt của các vị khách mời rơi vào trên gương mặt Hạ An Nhiên, không khỏi hít một hơi.
Một vị khách thậm chí còn mất kiểm soát thốt lên.
“Đây…đây là đầu lợn sao?”
Thần Cấp Ở Rể
Thành phố Tam Giang nằm ở hạ lưu sông Dương Tử, vận tải biển phát triển, các tòa cao ốc nhấp nhô, kinh tế vô cùng thịnh vượng, là nơi sản sinh nhiều gia tộc giàu có.
Tập đoàn Lâm Thị không được coi là một gia tộc giàu có ở thành phố Tam Giang, cùng lắm là một doanh nghiệp gia đình phát triển tốt. Nhưng gia tộc nhỏ này lại nuôi dưỡng ra một nữ thần “Lâm Thư Âm”.
—
Thành phố Tam Giang nằm ở hạ lưu sông Dương Tử, vận tải biển phát triển, các tòa cao ốc nhấp nhô, kinh tế vô cùng thịnh vượng, là nơi sản sinh ra nhiều gia tộc giàu có.
Tập đoàn Lâm Thị không được coi là một gia tộc giàu có ở thành phố Tam Giang, cùng lắm là một doanh nghiệp gia đình phát triển tốt.
Nhưng gia tộc nhỏ này lại nuôi dưỡng ra một nữ thần “Lâm Thư Âm”.
Lâm Thư Âm đỗ vào đại học Yến Kinh với tư cách là thủ khoa khối C và đã hoàn thành chương trình Tiến sĩ chỉ trong sáu năm.
Vì sở hữu thân hình và khí chất xuất sắc, cô được ca ngợi là Nữ thần số 1 của thành phố Tam Giang sau khi trở về làm việc trong công ty của gia đình.
Và tất nhiên cô đã trở thành đối tượng theo đuổi của tất cả công tử nhà giàu ở Tam Giang.
Ai ngờ, một năm trước, ông Lâm lại gả cháu gái Lâm Thư Âm, được mệnh danh là nữ thần số 1 của thành phố Tam Giang, cho một đứa trẻ mồ côi tên là Diệp Vô Phong.
Cách đây không lâu, ông Lâm qua đời vì bạo bệnh, công việc làm ăn của nhà họ Lâm cũng sa sút.
Thiếu Chủ Bí Mật
Lý Phàm vốn là Thiếu chủ của Long Môn, với khối tài sản hàng chục nghìn tỷ. Trong bốn năm ở rể, vì che giấu thân phận, bị chịu mọi khinh bỉ, ai cũng có thể ức hiếp. Vì con gái, vì vợ, anh không thể không trở về Long Môn và thừa kế tất cả! Đã từng hứa với cô ấy cuộc sống sung túc, bây giờ có thể cho cô cả thế giới!
“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.”
“Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.”
Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản.
Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen.
“Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.”
Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi.
“Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?”
“Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi, không lẽ là một con chó của Long Môn bọn họ? Kêu là tới, đuổi là đi?”
“Tôi đã lập gia đình rồi, tôi không cần bất kỳ sự thương xót của ai, đặc biệt là Long Môn! Về hết đi, đừng quấy rầy đến tôi nữa!”
Lý Phàm lạnh giọng nói, sải bước quay người đi vào trong tiệm spa, để lại lão già thở dài liên miên ở ngoài cửa.
Long Môn, một tổ chức thần bí lớn nhất trên thế giới, nắm giữ nguồn tài nguyên về y tế, khoáng sản đỉnh cao nhất thế giới, sở hữu nguồn tài phú giàu có nhất!
Quyền thế ngập trời!
Rể Quý Trời Cho
Khi đó mẹ Lâm Thanh Diện vì muốn nắm quyền nhà họ Lâm mà không tiếc để anh gánh tội danh phản bội, anh phải rời khỏi gia tộc, làm con rể phế vật bị người người chê cười ở Giang Thành. Cho đến khi vợ bị ức hiếp, anh mới không thể tiếp tục điệu thấp nữa, lộ thân phận, vả mặt bọn người.
– “Cậu chủ, xin cậu hãy theo chúng tôi quay về thành phố kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lâm.”
“Mẹ của cậu nguyện xin lỗi cậu vì lỗi lầm năm xưa, chỉ mong cậu đừng để bụng, hãy lấy đại cục làm trọng.”
“Nhà họ Lâm là gia tộc hàng đầu nước H, không thể không có người dẫn dắt được.”
Lâm Thanh Diện nhìn ông cụ đang cung kính khom lưng đứng trước mặt rồi nở nụ cười khinh khỉnh.
“Năm xưa, người phụ nữ lòng dạ độc địa chẳng khác nào rắn rết ấy vì muốn thâu tóm nhà họ Lâm vào tay mà đã đuổi tôi ra khỏi gia tộc, còn đổ lên đầu tôi cái tội danh phản bội, vì sợ tôi trả thù, bà ta đã bức tôi làm một thằng ở rể vô dụng, bị người người cười chê tại cái nơi khỉ ho cò gáy Hồng Thành này.”
“Bây giờ bà ta bệnh nặng, các người mới nhớ tới tôi, chẳng lẽ không thấy là đã quá muộn rồi sao?” “Tôi đã quen với việc ở rể nhà họ Hứa tại Hồng Thành này rồi và cũng đã quen với việc người ta nói mình là đồ bám váy vợ nên tôi quản không nổi chuyện nhà họ Lâm đâu, các người nên quay về là hơn.
Nói xong, Lâm Thanh Diện phũ phàng quay lưng, ném túi rác trên tay vào thùng rác rồi rời khỏi.
Mặc dù thân phận người thừa kế nhà họ Lâm có thể khiến người ta nể sợ nhưng Lâm Thanh Diện lại chẳng đoái hoài gì tới nó.
Kể từ giây phút bị đuổi ra khỏi nhà năm xưa, anh đã không còn chút tình cảm gì với bọn họ nữa rồi.
Đệ Nhất Sủng
– Thiếu nữ nhà họ Cố nổi danh là một cô gái không có nhan sắc, thế nhưng lại có thể kết hôn với người đàn ông độc thân tôn quý, đẹp trai nhất Bắc Lăng.
Mặc cho bao người ngưỡng mộ, ghen ghét, cô chỉ muốn ly hôn!
Người đàn ông ép cô vào góc tường, cường ngạnh tuyên bố: “Ly hôn? Trừ khi tôi chết!”…
Nếu không phải nhất thời sơ ý bị chị cô tính kế hãm hại, cô đâu sẽ chủ động chọc vào người đàn ông một tay che trời đất Bắc Lăng này. Cho rằng cả đời phải sống trong nước sôi lửa bỏng, lại không ngờ, không cẩn thận bị anh cưng chiều hết mực…