Kiếm Hiệp21 bài viết tìm được
21 bài viết tìm được
Kiếm Hiệp Tình
Băng qua đồng ruộng mênh mông, ta đến ngôi thành này.Người qua lại tấp nập, hàng hóa tuôn đi khắp bốn phương.Từ con đường phía đông tiến vào thành, hỏi qua mới hay quán đã hết phòng trống.Thôi thì trước hết đến một bình rượu, sau đó lại đi tìm yêu ma. Rượu nóng vào bụng, ta nhìn sang chủ quán, hỏi nhẹ:“Gần đây phải chăng có việc gì kỳ lạ? Lá xuân héo tàn, hoặc có chuyện giết người cướp của gì không?”“Ban đêm mười hai giờ luôn có một cô gái thướt tha xách đèn từ đường xa đi vào ngõ cuối.Lại có trai tráng đa tình bỏ thân trên núi. Sợ rằng cô gái thướt tha kia đã dụ khách vào rừng sâu không về.”…Trời đổ mưa, sương mù dần che phủ xung quanh ngọn núi.Người lữ khách đến nghỉ ngơi bên cạnh miếu thờ.Trong ánh nến u ám, lữ khách tựa ghế ngồi xuống.Bỗng nhiên một trận cuồng phong nổi lên, quỷ dị đột nhiên xuất hiện.Trong phút chốc, mặt tường trở nên loang lổ, cũ kỹ.Lữ khách giờ mới hay hắn đang đứng dưới mái nhà lụp xụp muốn đổ.Lữ khách thờ ơ quát mắng: “Các ngươi là yêu ma phương nào? Dám can đảm đến đây thách thức ta, muốn chết!”Nội lực lữ khách lưu chuyển toàn thân, khắp thân thể ánh lên ánh lửa vàng bất diệt. Nội lực như bão táp lao về bàn tay phải, tụ thành một dấu ấn lửa. “Chấn Kinh Bách Lý.” – Lữ khách đẩy tới một chưởng, dấu ấn lửa tỏa ra, một luồng lửa đỏ đánh tan bầu trời u ám, chiếu sáng khu vực có bán kính năm dặm.…Từng dùng khinh công bay qua trăm dặm, xuyên thẳng qua trăm nghìn quân địch.Một tiếng thét chấn động núi sông, một chưởng ra đánh tan quần hùng.Lữ khách vừa xuất Chấn Kinh Bách Lý, quỷ quái, tà mị, kỳ dị… cùng nhau tan thành bọt nước._________***Lưu ý chính: 1. Truyện không hack, không bug, không “hệ thống”, không YY, không não tàn, không tự kỷ tự nói một mình… 2. Mỗi nhân vật đều có hoàn cảnh, môi trường sống và suy nghĩ riêng. Truyện chủ yếu xoay quanh nhân vật chính, đồng thời cũng xoay quanh các nhân vật phụ. Chỉ thích xem nhân vật chính, và mọi chuyện xung quanh nhân vật chính, chứ không cần biết gì khác, thì mời rời đi.3. Truyện không dành cho những người thiếu kiên nhẫn, thích mì ăn liền, thích không làm mà có ăn, thích kết quả mà không cần những khó nhọc ban đầu. Truyện không hợp với đa số độc giả trên truyencv, có thể lên đến 90%. Bởi vậy, xin mời suy nghĩ thật kỹ rồi hãy vào, hoặc xin mời rời đi trong im lặng._________ps 1: Trước 10h30 tối đủ 2 chương/ngày. Ngày nào thiếu, ngày khác bù. Chủ nhật, lễ và Tết tùy tình hình.ps 2: Truyện sẽ xin vào VIP. Lưu ý là truyencv đang dừng việc xét VIP từ 1-3 tháng. Khi nào truyencv mở lại xét VIP, mình sẽ đăng kí sau. (Mình đã nhìn thấy nhiều trang truyện khác đăng lại truyện của mình, nhưng ngay cả phần “Giới thiệu truyện”, họ cũng sửa khác đi, làm theo ý của họ. Việc này cực kỳ không tôn trọng tác giả là mình, cho nên khi vào VIP, truyện sẽ không có thời gian bỏ VIP cho những bạn đọc miễn phí.)ps 3: Nguyên tắc giữa tác giả và độc giả là: “KHÔNG YÊU NHAU THÌ ĐỪNG GẶP NHAU”. Mình sẽ không trả lời những bình luận không thiện chí.ps 4: Bối cảnh và cơ bản của truyện cho những bạn cần: https://drive.google.com/open?id=1g-HSWQiW0yloVoRvYiBNcoL2Atj_rU7b
Thuận Thiên Kiếm
Võ nồi: lấy thân mà nện, lấy nắp mà chém. 108 đường thiên cương địa sát.Ám khí trầu cau: lá trầu làm từ miếng thép mỏng như tờ giấy, mài thật sắc, giết người sao mà dễ. Quả cau đúc bằng thép đặc, ghè cho nhẵn, đả huyệt chẳng khó khăn. Độc dược trắng như vôi đi kèm. Ba thứ hợp lại, màu đỏ như son ấy là máu nạn nhân vậy.Võ chó: xuất phát từ ca dao tục ngữ của cha ông, khai thác tinh hoa linh hồn của loài vật trung thành.Thuận Thiên Kiếm, ứng thiên mệnh, đăng bảo toạ, lệnh quần hùng. Sau ngày An Dương Vương mất nước, kiếm báu cũng không còn chút tăm tích nào, chỉ có bốn câu này là được phiên sang tiếng Hán, truyền mãi tận sang bên Tàu.Có người nói chủ nhân đầu tiên của thần kiếm là ông Hồng Bàng Sùng Lãm, tức Lạc Long Quân. Tích lại kể chính cha ông là Kinh Dương Vương mới là người rèn nên và sử dụng kiếm trước tiên. Trăm người, thì mười ý. Song ai cũng nhất nhất tán thành, Thuận Thiên Kiếm là báu vật biểu tượng của đế quyền, của ngôi cửu ngũ chí tôn. Ai nắm giữ nó, người đó ắt sẽ đăng cơ xưng đế.Sang đến đời nhà Trần, lại xuất hiện những lời bàn ra tán vào về “ Rồng không đuôi ” trong giới thầy địa lí. Cụ thể ra sao ngoài nghề không rõ, nhưng nghe phong thanh thì thuyết này do Cao Biền để lại từ thời Mã Viện xâm lược nước Nam.Truyện xoay quanh nhân vật chính với cái tên lạ lùng: một đứa bé tám tuổi với cái tên Tạng Cẩu ( Chó Bẩn ) và những kì ngộ cậu gặp trên con đường trả mối thâm thù, đồng thời khắc hoạ lại một giai đoạn Hồ Mạt – Lê Sơ đầy đau thương và biến động. Chiến tranh Ngu – Minh, Lam Sơn dấy nghĩa, hội thề Lũng Nhai, Lê Lai cứu chúa…v.v… tất cả đều sẽ có trong Thuận Thiên Kiếm và còn hơn thế nữa. Bí mật xoay quanh thần kiếm nước Nam cũng sẽ từ từ được hé mở.Hồ mạt thế sự rối ren“ Rồng không đuôi ” tạo bao phen nhọc nhằnLam sơn dấy nghĩa khó khănHoa thơm lịch sử ngàn năm chẳng tànChú thích: tác viết theo kiểu kiếm hiệp kinh điển nên truyện sẽ không chia cấp độLink page của phần sách kèm Võ Lâm Toàn Thư: https://www.facebook.com/cothuyet0/
Ta Muốn Làm Thiên Đao
Trương Hùng là một bác sĩ thẩm mỹ cực kì xui xẻo.
Không phải là vì thất nghiệp, thất tình….
Mà là còn trẻ thế đã bị sét đánh chết mất…À không, không chết, là sét đánh cho xuyên không.
Còn có cái nào xui xẻo hơn không?
Có! Vì Trương Hùng xuyên qua là thân thể của một đứa bé mồ côi, mới qua đời vì phong hàn.
Nhìn xung quanh gia đồ bốn vách, giữa trời đông mà trên thân chỉ có một thân áo mỏng, hắn lệ rơi đầy mặt.
Không khéo xuyên qua kiếp này chưa đủ một đêm lại tiếp tục quang vinh treo.
Cũng may, có “bàn tay vàng”.
……
Thế giới này có yêu, quỷ, có giơ tay nhấc chân bài sơn đảo hải võ đạo đại năng.
Trương Hùng lòng tin tràn trề muốn viết cho riêng mình một thiên truyền kỳ.
Nhưng trước hết, phải đổi cái tên.
Nguyên chủ gọi Tống A Ngưu, tên này chú định là không có tiền đồ đấy!
Kiêu Phong
– Kiêu Phong! Hắn là một cánh chim bằng lướt gió, bay vút lên trời xanh, ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ quy phục dưới chân mình!
Kiêu Phong! Hắn là một con sói tham lam, đầy tham vọng, biết ẩn nhẫn, đẩy đưa, cũng không thiếu hung tàn ngoan độc!
Kiêu Phong! Hắn là một cơn gió kiêu hùng hay một cơn lốc xoáy quét qua cõi đời loạn lạc?
Hắn tên là Lục Thiên Phong và hắn cũng mạnh mẽ như gió, mềm mại như gió, uyển chuyển như gió từ trời cao!
Phải, hắn là một con sói hung tàn độc ác, nhưng hắn còn là một đứa con hiếu thảo, một người đàn ông lãng mạn đa tình, một người chồng ân cần chu đáo, một người anh tràn đầy tình cảm đối với em gái!
Hắn là người có ân tất báo, một người sở hữu một trái tim mẫn tiệp, một trí tuệ sắc sảo!
Hắn là trai giữa thời ly loạn, là một tướng lĩnh trí dũng song toàn, là anh hùng giữa những kẻ anh hùng!
Một khúc Kiêu Phong, miêu tả quá trình một con suối nhỏ tiến nhập vào Đại Giang, bỗng quay đầu lại, đã qua mấy mùa xuân hạ thu đông…
Sau loạn An Sử, đế quốc Đại Đường cực thịnh đã bắt đầu suy tàn và dần dần sụp đổ, trải qua vô số chiến loạn, lãnh thổ chia năm xẻ bảy, tạo thành đế quốc Đại Chu, đế quốc Đại Yến, đế quốc Đại Hán, đế quốc Đại Việt… Hắn – Lục Thiên Phong, nguyên là Lý Trác, một người hiện đại, một ngày kia bất chợt bị sét đánh, hồn xuyên về thời Đại Đường suy vong.
Lúc bấy giờ, Đại Đường suy tàn, loạn trong giặc ngoài, quân thần ly tâm, nguy cơ trùng trùng. Hắn như một con thiêu thân bé nhỏ, bất chấp biển lửa thiêu đốt, vẫn kiên định lao vào vòng xoáy hiểm nguy của quyền lực,vì quyết tâm sinh tồn, vì khát vọng, cũng vì dã tâm ngấm ngầm thiêu đốt. Người xưa nói loạn thế tạo anh hùng, quả không sai. Từ một nhân vật nhỏ nhoi, bằng vào ý chí nghị lực kiên định và tham vọng sôi trào trong huyết mạch, hắn từng bước trèo lên từng nấc thang quyền lực, tiêu diệt địch nhân tứ bề, hóa thân thành một luồng gió Kiêu Hùng, mạnh mẽ quét sạch bốn phương. Từ đây trở đi, không còn ai dám coi khinh hắn, không kẻ nào dám cả gan chèn ép hắn. Từ đây trở đi, hắn chễm chệ ngồi trên đỉnh cao, tay nắm đại quyền, người người ngưỡng vọng, mỹ nữ ái mộ…
Kiêu Phong kết hợp không chỉ lịch sử, quân sự, mà còn trộn lẫn cả võ hiệp, và một chút chất tu chân. Văn phong Hải Phong Nhi ngắn gọn, giản dị, không hoa mỹ, nhưng vẫn khá tinh tế với những đoạn miêu tả nội tâm, lột tả những góc riêng thầm kín, rất người của nhân vật, tạo nên nét đặc sắc, hấp dẫn rất riêng. Mỗi chương đầy sự kiện dồn dập tiếp nối, chương đã tận, nhưng âm hưởng vẫn còn vang vọng trong tâm trí người đọc, kích thích người đọc muốn biết ngay lập tức chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lục Thiên Phong không phải là một con người hoàn mỹ, Hải Phong Nhi đã tạo nên một nhân vật đa chiều, có ưu có khuyết, là một người vẫn có thể dễ dàng phạm sai lầm. Tuy là một người đầy hùng tâm tráng chí, tầm nhìn xa rộng, nhưng hắn vẫn có thể đau đầu vì vài chuyện nhỏ nhặt khi nó liên quan đến thân nhân, những lúc cô đơn hắn vẫn rất cần tri kỷ bầu bạn, cũng biết đau, biết yêu, rất đa tình mà lại chân tình…. Vì thân nhân, hắn có thể bất chấp tất cả, hắn quyết vượt lên mọi trở ngại, từ một dòng sông nhỏ đổ về Đại Giang, một phần vì cũng chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của người thân yêu giữa thời loạn thế…
Nhóm dịch Nghĩa Hiệp kính mời quý độc giả đón đọc Kiêu Phong, một tác phẩm đặc sắc, hấp dẫn và rất đáng đọc của Hải Phong Nhi!
Tầm Tần Ký
– Hạng Thiếu Long là một con người có khả năng quyết đoán, sự thông minh, và còn rất đa tình.Khiến cho độc giả luôn rất hài lòng về những hành động, cách sử lý của nhân vật, không hề gây ức chế.rn
Khi đọc đến những trang truyện cuối cùng mình quả thật rất khâm phục Huỳnh Dị,bằng việc áp dụng tư duy logic vào truyện, Huỳnh Dị đã khiến độc giả cảm thấy những tình tiết của truyện vô cùng hợp lý rất giống những gì sách sử ghi lại mặc dù đây là một câu truyện kể về một người từ tương lại trở về quá khứ.
Người đọc có cảm giác hình như có một Hạng Thiếu Long bằng xương bằng thịt thật đã từ tương lai trở về quá khứ thật.Đây chính là sự tài tình của Huỳnh Dị.
Quỷ Hành Thiên Hạ
– Tham sân ái dục si,
Thiện ác nhất niệm gian.
Đai ca Triển Chiêu mất tích, chỉ lưu lại đầu mối duy nhất là một địa danh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên đường tìm kiếm, nhưng lại gặp liên tiếp những án kiện không tưởng tượng nổi…
Thế gian thật sự có yêu quái quỷ ma?
Truyền thuyết dân gian, cổ pháp tiêu thất, vu thuật chú ngữ, thực sự tồn tại? Là dị thuật hay tâm ma, một Thử một Miêu từng bước vạch trần sự thật đằng sau lớp sương mù…
Soán Đường
– Sống trong thời loạn thế, thân thế khó bề phân biệt.
Trong lòng ta không hướng tới phú quý nhưng không biết vì sao phú quý lại liên tục xuất hiện.
Đây là một câu chuyện một người hiện đại xuyên việt về Tùy Đường.
Có ân oán tình cừu, có khí thế hào hùng, còn có vô số phong lưu…
Danh Môn
– Đó là một đế quốc Đại Đường đã chia rẽ, quân quyền rơi vào tay người ngoài, đế quốc đang ở buổi hoàng hôn của nó. Đó lại là một thời đại mà đế quốc và thế gia cùng tồn tại.
Thuở đầu khi Cao Tổ lập nước, chiếu cố người cũ, ban ơn công thần, thiên hạ dần dần hình thành nên bảy thế gia lớn: họ Bùi ở Hà Bắc, họ Trương ở Hà Đông, họ Thôi ở Sơn Đông, họ Vi ở Quan Lũng, họ Sở ở Hoài Nam, họ Vương ở Sơn Nam, họ Dương ở Kiếm Nam.
Mười lăm năm trước, loạn An Sử (1) rốt cuộc đã bị dẹp. Triều đình nhà Đường gửi lễ vật tiễn quân Hồi Hột đã tham gia dẹp yên phản loạn rời biên giới. Nhưng Khả hãn Đăng Lợi của Hồi Hột lại dòm ngó giang sơn Đại Đường, lật lọng ruổi ngựa xâm lấn Trung Nguyên, dân chúng rơi vào cảnh lầm than, đế quốc Đại Đường nguy ngập trong nay mai.
Bảy đại thế gia hợp sức trục xuất giặc Thát, khôi phục xã tắc, nhưng cũng dần nắm binh bành trướng quyền lực, từ đó ước hẹn nhau, bảy đại thế gia thay nhau làm Tể tướng, mỗi nhà kiểm soát triều chính năm năm, nhưng họ Thôi ở Sơn Đông độc chiếm vị trí Tể tướng cho đến nay đã hơn mười năm.
Họ Trương ở Hà Đông vốn xếp thứ hai trong bảy đại thế gia, mười năm trước bị họ Thôi ở Sơn Đông xúi giục, gia tộc chia rẽ, quân quyền bị đoạt. Họ Trương bởi vậy đã không gượng dậy nổi nữa.
Chủ nhân Trương Hoán kiếp trước là một độc hành đại đạo, mà kiếp này là con vợ lẽ chẳng hề có chút địa vị gì trong Hà Đông thế gia. Nhưng một ngày tình cờ, y phát hiện trong thân thế bản thân có ẩn chứa một bí mật cực lớn.
Từ đấy đế quốc không còn yên tĩnh nữa…
Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
– Trương gia có tổ tiên là truyền nhân của Chính Nhất Phái* đạo gia, tuy nhiên đến đời của Trương Thư Hạc đã suy yếu dần. (* hay còn gọi là Chính Nhất Đạo, lấy Thiên Sư Đạo làm đại biểu, bao gồm các phái như Mao Sơn, Linh Bảo, Thanh Vi, Tịnh Minh.)
Cũng tới ngày diệt vong của giáng lâm, vào thời điểm mà thực vật lại hút máu bất minh, hoạt tử nhân bất tử, y dựa vào chút phù thuật còn lại, kéo dài hơi tàn mười năm trong những tà vật đó, cuối cùng chết thảm dưới huyết đằng (dây đằng hút máu).Lại không ngờ rằng sẽ trở lại mười năm trước, một khắc khi sống lại, chuyện đầu tiên y làm, chính là bật dậy khỏi sô pha, xông vào phòng chứa đồ, tìm kiếm món đồ của đạo gia duy nhất còn lại trong nhà, pho tượng Linh Bảo Thiên Tôn phủ đầy bụi bị ném trong góc kia…
Say Mộng Giang Sơn
‘- Cậu bé a Sửu chín tuổi chỉ trong một ngày mất đi người thân. Cậu tận mắt chứng kiến người chị bị giết ngay trước mắt, không chỉ vậy, cha mẹ cậu và toàn bộ thôn Đào Nguyên nơi cậu sống bị giết sạch không một ai sống sót, ngoại trừ cậu. Từ đó, cậu trở thành đứa trẻ chuyên ăn trộm, lang bạt khắp nơi nhưng ẩn sâu trong cậu là một người mang lòng hận thù, luôn muốn tìm những kẻ đã giết cả nhà mình, hủy diệt thôn làng của mình.
Cô bé Nữu Nữu sáu tuổi, từ nhỏ đã theo mẫu thân đi ăn xin, đến một ngày mẫu thân cũng ra đi bỏ lại Nữu Nữu một mình.
Từ đó, a Sửu và Nữu Nữu sống nương tựa vào nhau.