Giọng nữ62 bài viết tìm được
62 bài viết tìm được
Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
– Báo thù không phải là mục đích, đôi khi trùng sinh chỉ là để hù dọa mà thôi.
Tạ Hộ liền tính toán đùa nghịch một thời gian.
Bởi vì nàng phát hiện ra, thứ mà nàng để tâm kiếp trước hình như không quan trọng như nàng nghĩ.
Mà đời này, điều đầu tiên phải nhắc đến chính là bệnh kén ăn của nàng.
Tào Tặc
– Tào Bằng là một cảnh sát, sau khi phá án được vinh danh anh hùng, không ngờ kẻ phản bội trong vụ án đó lại chính là bạn thân mình, rồi bị bắn chết. Hắn trọng sinh vào nhà họ Tào thời Tam Quốc. Thử hỏi, như Khổng Tử nói thì có nên tiếp tục sống làm kẻ chính trực như kiếp trước rồi bị phản bội bởi kẻ thân, hay được trọng sinh vào thời loạn lạc là một may mắn cần phải biết nắm giữ?
Giữa thời tam quốc với bao anh hùng hào kiệt, nhân sĩ mưu cao, tác giả khắc họa nhân vật Tào Bằng chỉ là một kẻ tầm thường: văn không đặc biệt mà võ cũng không xuất chúng. Hắn không phải là một kẻ dũng mãnh vô địch vì đã có Lữ Bố, Triệu Vân, ai có thể hơn ; hắn không phải là một kẻ thông minh xuất chúng mưu lược tài giỏi vì đã có Khổng Minh, Bàng Thống, ai có thể bằng ; cũng không phải kẻ tham vọng lập bá nghiệp vì đã có Lưu Bị, Tào Tháo. Hắn chỉ có một điểm hơn bất kỳ ai thời ấy, một kẻ biết trước tất cả. Chính nhờ cái hơn người đó mà hắn đã từng bước đưa bản thân mình ngoi lên vị trí cao trong thời đại loạn lạc đó.
« Chẳng ngay thẳng mà sống thì chỉ là vì may mắn tránh khỏi họa mà thôi »… Nhưng may mắn có thực sự chỉ là do trời, hay tất cả đều trong sự tính toán tiên liệu của Tào Bằng ? Các bạn hãy cùng với nhóm dịch dõi theo từng bước chân của Tào Bằng trong thời đại loạn lạc này nhé. Truyện được chấm với 9.3 điểm với 2824 người bình chọn trên quidian, luôn đứng trong top lịch sử quân sự.
Chuế Tế
‘- Sự đối lập mà hài hòa gần như hoàn hảo.Nhân vật chính hưởng thụ nhân sinh, mọi việc đến đi tùy duyên, do đã trải qua một kiếp người nên có tâm cảnh thanh tĩnh, khí chất nội liễm, có cái nhìn khoáng đạt nhân sinh, đối với tri kỷ biết dùng chân tình đối đãi, đối với kẻ xác định là thù địch (ngu và tỏ ra nguy hiểm)thì ra tay không hề lưu tình.
Cái hay của truyện cách nằm ở cách sắp xếp tình huống, cốt truyện và diễn biến nội tâm của nhân vật, Ninh Nghị là nhân vật trung tâm, vừa là Giang Ninh đệ nhất tài tử vừa là Huyết thủ nhân đồ ra tay quyết tuyệt nhưng không khiến người đọc như tôi cảm thấy mâu thuẫn, thổi phồng (dù thơ văn của NN toàn đi chôm, còn lúc chiến đấu nhiều lúc may mắn) .
Rồi sự hài hòa và pha phần hài hước về một bậc trí giả nhìn thấu lòng nhân gian.
Một sự đối lập mà hài hòa nữa là tình yêu của nhân vật chính. Ninh Nghị vừa là một người chân tình chung thủy, nhưng lại cũng là một gã lãng tử đa tình phong lưu.Ở Tô gia là một người chồng “biết điều” đứng sau lưng Tô Đàn Nhi hậu thuẫn cho nàng, không câu nệ thái độ người ngoài đối xử với người ở rể.
Đế Quốc Thiên Phong
– Đây là một câu chuyện của một tên binh sĩ dần dần thăng tiến thành tướng quân.Nhân vật chính không có thủ hạ, nhưng huynh đệ rất đông, nữ nhân rất nhiều, nhưng chỉ thật sự yêu thương một người duy nhất, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng chí tại thiên hạ.Tác phong: là tên tham quan lớn nhất, lại là tướng quân thanh liêm nhất, cũng là tên cường đạo hung ác nhất trong lịch sử.Hắn nguyện chỉ làm một chân tiểu nhân, vĩnh viễn không làm một nguỵ quân tử.
Bậc quân vương, cũng chỉ như nguỵ quân tử mà thôi…Chúng ta yy kết quả, nhưng chúng ta không yy quá trình, làm cho tất cả kỳ tích đều trở nên hợp lý một cách tự nhiên.
Phong Lưu
– Một thanh niên mạnh khỏe xuyên việt tới thời Nhà Đường, tán đệ nhất mỹ nữ Dương Quý Phi! Đây là một truyện không hẳn thuộc thể loại lịch sử, cũng không hẳn kiếm hiệp, lại có phần sắc hiệp.
– Nét chính của truyện thì… hèm hèm. Ít tu luyện, hậu cung nhiều… Ngắn gọn mà súc tích. Đọc giải trí và YY rất tốt!^^ Mời bạn đọc cùng thưởng thức.
Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
– Trần Nguyên xuyên không đến triều đại nhà Tống, nhập thân vào trên thân thể của Trần Thế Mỹ.
Việc hắn nghĩ đến đầu tiên không phải là cải biến vận mệnh của Đại Tống, mà là cải biến vận mệnh của mình. Hắn không muốn làm Trạng Nguyên, càng không muốn làm Phò Mã, hắn chỉ muốn né tránh Bao Chửng thật xa, an ổn làm một chút kinh doanh, để cho mình có thể hạnh phúc mà sống đến chết già.
Nhưng lão trời già có đôi khi rất càn quấy, ngươi muốn hắn không cho ngươi, ngươi không muốn hắn lại vẫn cứ nhét vào trong ngực ngươi.
Giang hồ, cửa hàng, quan trường, giống như một cái vòng xoáy hút Trần Nguyên tới những chỗ mà hắn không muốn đi.
Trạng Nguyên vẫn rơi vào trên đầu Trần Nguyên, công chúa cũng yêu hắn đến hết thuốc chữa luôn.
Thôi, đã như vậy, thì chỉ có thể đón dao cầu của Bao Chửng, làm một cái “Phò Mã Trâu Bò Nhất Lịch Sử”.
Cẩm Y Xuân Thu
– An nhiên bất động như đại địa, yên tĩnh sâu lắng như bí mật ẩn tàng !
Dưới đất dấu quyển trục chợt hiện thế gian, Hoàng Kim Phượng Hoàng lại tới thiên địa, nam bắc tranh hùng, mây mù trùng trùng điệp điệp .
Thâm cung lừa gạt gian trá, chiến trường đẫm máu .
Lấy thiên địa làm bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, anh hùng hào kiệt, phong nguyệt mỹ nhân, diễn xuất một màn có một không hai ván cờ !
Quân Lâm Dưới Thành
– Từ thời Đại Tấn dời đô, dân gian vẫn lưu truyền câu nói “Vương và Mã, chung thiên hạ”. Đất nước bấy giờ vốn của dòng họ Tư Mã nhưng Vương thị quyền lực đã ăn sâu bám rễ. Chính vì lòng tham càng dưỡng càng lớn, quyền lực đủ mạnh, Vương gia cuối cùng thật sự làm phản. Hoàng tử Tư Mã Vanh vốn bị kẻ gian hãm hại, thân thể suy nhược hơn hai mươi năm, thế mà cũng không tránh được con đường chết, bị cha ruột mình kéo ra làm lá chắn trong cuộc phản loạn, hắn ôm nỗi oán hận đó tắt thở.
Sau khi sống lại, Tư Mã Vanh đạt được ước mơ tha thiết là thân thể khỏe mạnh, nhưng mất đi cơ hội trở mình, vốn là hoàng tử tôn quý lại biến thành đầy tớ ghi chép sổ sách lặt vặt của nhà họ Vương.
Nhìn tướng mạo trong gương y chang kiếp trước, Tư Mã Vanh không ngờ, cười nhẹ nhàng: Nghe nói Vương thừa tướng nhìn tiêu sái không câu nệ, thật ra sâu không lường được, nếu để ta dùng thì quá tốt.
Tử Dương
‘- Ngũ hồ loạn hoa, thiên hạ phân tranh, ma quỷ nổi lên bốn phía, yêu nghiệt bộc phát. Thượng Thanh thương hại thế nhân khó khăn, thần dụ Vô Lượng sơn tuyển tài thiên hạ, truyền diệu pháp dùng tế thế người, thụ đại đạo lại định càn khôn.
Thần Thoại tiểu thuyết không thiếu tên lấy, tu chân tiểu thuyết tầng tầng lớp lớp, hận không một bộ tuân theo Đạo gia chính thống đạo thuật tu chân tác phẩm.
Ngược Về Thời Minh
– Người ta ngược thời gian về thời cổ đại không giỏi văn thì cũng siêu võ. Kẻ thì có dị năng siêu phàm, kẻ thì luyện được ngự nữ tâm kinh.
Trịnh Thiếu Bằng, một tên văn dốt võ dát chả biết làm gì đáng ra chết từ lâu nhưng nhờ lỡ tay cứu người mà được Diêm Vương cho sống thêm ba năm. Nhờ khéo làm mình làm mẩy mà bắt chẹt được Ngưu Đầu Mã Diện cho đầu thai về một thư sinh nghèo thời Minh mạt.
Một kẻ văn chả thông, võ lại dốt, gì cũng không biết làm, lịch sử thì chỉ nhớ mang máng lại đầu thai vào một thư sinh nghèo. Hắn làm sao để mà sống sót đây, làm sao để đừng bị đạp ra ngoài đường?
Hắn, một kẻ chỉ còn sống được hai năm chưa biết lúc nào sẽ chết, một kẻ không biết có sống sót nổi trong cảnh nghèo hèn hay không, lại có mạng làm vương gia. Rốt cuộc, hắn sẽ làm sao để hoàn thành số mạng đã định? Hắn sẽ trở thành cái loại vương gia thế nào đây?